
NGŨ PHÚC LÂM MÔN
- Cập nhật
- 2 ngày trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Tác giả
- 池鱼鱼
- Thể loại
- Linh DịGia Đình
- Team
- Lưu Ly
- Lượt xem
- 567
- Yêu thích
- 0
- Lượt theo dõi
- 1
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Phụ nữ trong làng điên cuồng muốn mang thai con trai. Chỉ có mẹ tôi là muốn sinh con gái.
Sau đó sinh được 5 chị em chúng tôi, trong mắt bà ấy lóe lên tia sáng kì lạ:
“Bồi tiền hoá cuối cùng cũng gom đủ rồi.”
“Mẹ ơi, bồi tiền hoá là cái gì vậy ?”
Em ba dùng giọng sữa để hỏi.
Con bé ba tuổi, sống mũi cao nhìn rất có khí chất, mẹ nói mũi con bé là đẹp nhất.
“Phụ nữ chính là bồi tiền hoá, mấy đứa đều là bồi tiền hoá.”
Em hai là thông minh nhất. Mẹ thường xoa đầu rồi khen con bé.
“Không cần phải đền bù cái gì cả, mấy đứa đều có tác dụng. Có thể đem đến một em trai thông minh cho gia đình mình. Có con trai thì sao chứ, sinh được trạng nguyên mới coi là có bản lĩnh!”
Câu cuối cùng này, mẹ gần như là nghiến răng mà nói.
Mẹ lấy ra một tấm vải hoa từ trong thùng gỗ, nói là may cho mỗi chị em một chiếc váy hoa.
Mẹ hung hăng đá tôi một cái.
Tôi thu tay lại, vải trắng hoa vàng may váy, mỗi người một chiếc, không có phần của tôi.
Từ khi có kí ức, tôi luôn ngủ trên đống cỏ trong bếp, làm không hết việc, luôn phải trông em.
Có lẽ bởi vì tôi là chị cả trong nhà, lớn lên bình thường, nhìn còn có vẻ ngủ ngốc.
Bà Đinh trong làng luôn liếc tôi sau đó nói:
“Kẻ ngốc đúng là có phúc của kẻ ngốc.”
Đêm đó.
Tôi nằm trên đống cỏ, mơ mơ hồ hồ nằm mơ, trong mơ âm thanh nổ vang trời ngọn lửa cứ thế bùng lên....
Đợi đên khi tỉnh lại, tôi mới biết đó không phải là mơ.
Phòng phía đông nhà tôi cháy rồi.
Trong phòng là 4 em gái, mặc chiếc váy hoa mới mà mẹ làm, tất cả đều bị thiêu chết rồi.