NGŨ PHÚC LÂM MÔN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-04-18 07:31:28
Lượt xem: 99
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
13
“Bịt...bịt hết rồi...”
Mẹ lắp bắp, nhìn bà họ không tin, thay đổi lời nói:
“Đứa nhỏ nhất, không có vải đen nữa, không bịt....”
“Ai da, toi rồi, nam trắng nữ đen. Cô còn xót đứa nhỏ nhất, vẫn còn quá nhỏ, rất dễ trở thành dương sát. Lúc đầu cô không bằng chọn đứa lớn.”
Bà họ hận rèn sắt không thành thép.
“Nó ngu, lại còn xấu, c.h.ế.t rồi cũng không có gì tốt cho Đại Bảo, sống tốt xấu gì cũng nấu cơm làm việc nhà.”
Mẹ có chút tủi thân.
Chào mọi ngừi, Bé Mỡ trở lại rồi đây
Bọn họ nói trước mặt tôi, tưởng rằng tôi ngu nghe không hiểu bọn họ muốn tôi c.h.ế.t như thế nào.
Không trách được, tôi dùng cỏ che cho các em, nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ của em năm đang mở.
“Bây giờ thì hay rồi, đứa bé nhất dữ nhất, đứa thứ hai thì thông minh, không xử được chúng nó, Đại Bảo dù có qua được chỉ sợ vừa xấu vừa ngốc.”
Lời bà bà họ khiến mẹ sợ hãi, bà ôm lấy em trai, nó không khóc nữa, mắt to nửa ngày mới động, đen mìn mịt, sắc mặt trắng bệch, vết thương trên mặt càng ngày càng lớn.
“Mày l.i.ế.m cho tao!”
Mẹ điên rồi, túm lấy tai tôi, dí vào mặt em trai.
Vết thương có mùi hôi thối, tôi thiếu chút nôn ra ngoài. Bà không quan tâm, một bàn tay to lớn giống như chiếc kìm, nhét vào mồm tôi, điên cuồng kéo lưỡi tôi ra ngoài.
“Xì!”
Vết thương vỡ ra, xanh vàng, dung dịch nhớt nhát dính lên mặt tôi. mẹ lấy một cái kéo, mũi kéo chĩa vào đầu tôi chỉ cần tôi ngẩng đầu lê, lưỡi kéo lập tức đ.â.m vào.
Tôi không dám ngẩng đầu, lè lưỡi l.i.ế.m vết thương của em trai, m.á.u trong mồm dính lên mặt em trai.
Tôi với em trai đều bị mẹ dày vò thành “quỷ”.
14
“Không có tác dụng đâu, vết thương là độc quỷ, bốn con nhỏ kia muốn hại c.h.ế.t Đại Bảo, sẽ không bỏ qua đâu.
“Tôi có cách, chỉ là có chút độc, không biết cô có đồng ý không?”
Biểu hiện của bà họ có chút cổ quái.
“Có gì mà không đồng ý chứ, Đại Bảo là mạng của cháu, bây giờ để cháu đổi mạng cho Đại Bảo cháu cũng đồng ý.”
Mẹ đồng ý chắc như đinh đóng cột.
“Ác quỷ phải có ác quỷ trị, chồng cô vừa chết, để hắn đi áp chế bốn con quỷ kia, kết âm hôn, chúng nó cũng thể làm được gì cả.”
Lời của bà họ khiến mẹ vô cùng kinh ngạc.
Mẹ lắc đầu:
“Làm sao mà được chứ, chồng cháu sao có thể kết hôn cùng con gái chứ?
Tôi còn tưởng rằng mẹ tôi không nỡ, không ngờ rằng bà nghiến răng nghiến lợi ác hận nói:
“Mấy cái thứ tốn của đó, chúng nó mà cũng xứng sao!”
“Cô không đồng ý thì thôi vậy, chuyện tổn hại âm đức tôi cũng không muốn làm, đợi đến bảy ngày của Đại Bảo nhà cô tôi lại đến, bốn đứa con gái do cô thiêu chết, cũng không thiếu c.h.ế.t thêm một đứa con trai nữa.”
Bà họ hừ lạnh, bọn họ trước mặt tôi nói chuyện không chút phòng bị.
Các em quả nhiên là bị mẹ giết.
“Nhưng...”
Ánh mắt của mẹ tối đi.
“Yên tâm, đợi con trai trạng nguyên của cô thành tài, coi như cũng báo đáp gia đình. Mấy con quỷ hồn kia xé rách váy có phù án, cũng bị tổn thương, bây giờ vẫn có thể khống chế, cô còn do dự, đợi chúng nó hồi phục, Đại Bảo chỉ có thể chờ chết.”
“Dù không c.h.ế.t cũng thành kẻ ngốc, cô còn gì mà trông chờ? Cô chịu dày vò suốt ngần ấy năm chẳng qua cũng chỉ vì đứa con trai trạng nguyên này sao?”
Câu sau của bà họ khiến mẹ hạ quyết tâm.
Mẹ đồng ý để bố và các em kết âm hôn.
15
Bà họ kêu mẹ đi kiếm một con gà trống.
Tôi là ngọc nữ gà trống là kim đồng.
Bắt buộc phải là gà trống nuôi trên năm năm như vậy mới có linh hồn.
Người nuôi gà tốt nhất trong thôn chính là bà Đinh.
ở nông thôn, gà trống trông nhà có lúc còn giỏi hơn chó.
Nhưng mẹ không muốn đi, không muốn bị vạ lây. Bởi vì bà Đinh là quả phụ, không con không cái, dân làng không xem trọng bà có việc gì cũng không gọi.
“Hừ, bà ta còn có thể đen hơn nhà cô sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngu-phuc-lam-mon/chuong-4.html.]
Ánh mắt sắc lạnh của bà họ liếc mẹ.
Mẹ không nói gì, hậm hực đi.
“Nhóc con, lấy bốn cái chậu kia ra đây.”
Bà họ nói chính là bốn cái chậu mà trước đây mẹ bảo tôi tưới nước, từ lúc nở hoa, sau khi em trai được sinh ra, cành cây khô héo.
Tôi biết đầu các em gái được chôn ở bên trong.
Tôi sợ bà họ bảo tôi đào ra, may là bà lấy chậu xong đi vào trong bếp, một lúc sau đi ra đưa cho tôi một cái túi vải.
“Đem đất ở bên trong rải ra chỗ đông người đông xe đi lại.”
Bà họ uy h.i.ế.p tôi:
“Đằng sau tao có mắt, xa gần đều có thể thấy. Nếu mày không làm, tao đánh gãy tay mày.”
Tôi gật gật đầu, ôm túi vải đi ra khỏi nhà. Tôi nghe người già trong thôn từng nói, dời đất chôn người không được tùy tiện rải, nếu không nghàn người dẫm, nghàn người đạp, người c.h.ế.t giống như bị d.a.o c.h.é.m vậy.
Tôi đến chân núi bên sông, tìm một góc khuất, đổ đất trong túi ra, vừa đổ vừa khóc, khóc cho các em gái, khóc cho chính bản thân mình.
Đợi đến khi tôi trở về, mẹ đã về rồi, dưới đất còn có một con gà trống to.
“Đồ bà già c.h.ế.t dẫm, chỉ là một con gà trống mà thôi, còn không nỡ cho, cũng không biết giữ lại làm gì, nhất định là để buổi tối phục vụ mình.”
Mẹ mắng không ngớt tát tôi một cái, lại đá tôi thêm cái nữa, ác hận nói:
“Cái đồ tốn tiền mạng lớn, tối nay còn dám làm hỏng chuyện của tao, không cứu được em trai mày tao thiêu c.h.ế.t mày.”
16
Trời còn chưa tối hẳn, gió lạnh bắt đầu thổi phần phật.
Tôi biết, bản thân mình chắc chắn không sống qua nổi đêm nay.
Trong phòng, cửa sổ đều dùng giấy đỏ che kín, trên bàn gỗ là hai cây nến đỏ rực, vô cùng chói mắt.
Bà họ để mẹ và em trai đi phòng khác, nói phải làm âm hôn, theo bối phận mẹ là cả vì vậy phải tránh đi, sợ bé không dám đến.
Chân tôi bị buộc với gà trống, ngồi trên đất, dù cho không buộc tôi cũng không có sức mà đứng dậy.
Bà họ dùng vải đỏ cuốn t.h.i t.h.ể bố lại, để trên lò đất.
Trên đầu bố, dưới chân, tay trái tay phải đều có một cái túi đỏ tròn.
Trong đó có một cái rất nhỏ.
Tôi biết đó chính là đầu của các em.
Bà họ nói, có thể kết âm hôn thành công không thì phải xem đêm nay, bà lấy ra một cái roi ngựa và một cái chổi, nói roi ngựa là để dạy dỗ con gái không nghe lời, chổi là để con gái làm việc nhà. Còn có bốn cái chậu, là để cho các em gái làm của hồi môn.
Tôi nhìn bà bày trí, không ngừng rơi nước mắt, đây chính là một cái bẫy, hi vọng tối nay các em không đến.
Gà trống trừng đôi mắt nhỏ, đầu lắc lắc.
Chờ nghi thức kết thúc, nó sẽ bị mẹ giết.
Tôi cũng sẽ chết.
Bà họ dùng cành khô vẽ trận pháp trên đất, trên người và gà trống vẽ phù án màu vàng. Trời tối mịt, cửa sổ bị gió thổi rít gào, giống như tiếng người ai oán.
Giấy đỏ bịt kín cửa sổ, gió lạnh vẫn có thể thổi vào.
“Minh minh tương tùy, tương ban vĩnh cửu. Kim tích tụ thủ, vĩnh bất tướng ly. Hoa niên tảo vệ, vong giả chi ý, hợp hôn táng chi.”
Bà họ miệng vừa niệm , tay vừa lắc chuông đồng, bốn cái chậu dưới đất bay lên xoay tròn, va đập vào nhau, âm thanh càng lúc càng to.
Bên trong giống như đang giấu thứ gì đó, đang nỗ lực muốn thoát ra ngoài.
“Bùm!’
Bà họ đột nhiên giống như có thêm sức mạnh, dùng roi đánh về phía chậu, bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Bà lại lấy roi quật thêm cái nữa.
“Đồ c.h.ế.t tiệt, muốn hại con trai tao, xem tao có đánh cho chúng mày hồn bay phách tán không.”
Giọng nói của bố tôi phát ra từ bà họ. Gà trống bồn chồn không yên vẫy cánh liên tục.
Không được tôi không thể để các em phải c.h.ế.t thêm lần nữa.
Tôi muốn xông đến, dù sao cũng phải chết, không bằng bảo vệ các em một lần.
Đột nhiên, thân thể bà họ cứng đờ không có tiếng nữa, tay cầm roi cũng từ từ buông xuống.
Gà trống cũng không còn giãy dụa nữa, nhất thời tất cả đều vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy bất kì âm thanh nào.
“Kẽo kẹt, kẽo kẹt, kẽo kẹt....”
Giống như tiếng xương cốt của người va chạm đang tiến đến, bên tai tôi truyền đến một con gió lạnh.
“Chị à, nhắm mắt, đừng nhìn.”
Là giọng nói của em hai.