NGŨ PHÚC LÂM MÔN - Chương 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-18 07:37:25
Lượt xem: 133

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

17.

 

Tôi nhắm chặt mắt lại, không cần biết bên ngoài xảy ra chuyện gì tôi cũng không mở mắt.

 

Đầu tiền “Bùm!” một tiếng, âm thanh của chậu hoa vỡ.

 

Tiếp đến là giọng bà họ kêu rên.

 

Sau đó đều là tiếng nhai xương

 

“Rộp rộp rộp...”

 

Giống như tiếng thủy tinh mài trên đá vậy, vô cùng chói tai.

 

Tôi ôm gà trống, ngược lại không có cảm giác sợ hãi giống ban đầu. Tôi thà rằng các em biến thành quỷ lợi hại để báo thù cho chính mình, để cho những người hại chúng tôi đều phải xuống địa ngục.

 

Dần dần, không còn tiếng gì nữa.

 

Nhưng tôi vẫn không dám mở mắt.

 

Trong lúc mơ hồ con gà trống trong tay tôi kêu lên

 

“ ò ó o o..”

 

Tôi biết đêm này cuối cùng cũng kết thúc rồi.

 

Trên giường, t.h.i t.h.ể của bố tôi và đầu của các em đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi, trận pháp cũng rối loạn, các mảnh chậu vỡ rơi lung tung trên mặt đất.

 

Chiếc chổi cũng bị xé nát vụn. Chiếc roi kia giống như một con rắn, quắn chặt cổ bà họ.

 

Bà ấy bị siết cổ đến chết.

 

Mắt lòi ra, mặt xanh tím, giống như đêm qua bị người ta hút hết thần khí, khô quắt teo tóp, lớp da nhăn nheo bao phủ xương cốt.

 

Không có thần khí giống hệt bà họ còn có em trai của tôi.

 

Chỉ trong một đêm, mặt teo tóp, khiến cho đầu nhìn càng to hơn.

 

Mẹ tôi nhìn thấy cái c.h.ế.t của bà họ, ngồi xổm trên mặt đất vô cùng đau buồn, bà không phải vì bà họ mà rơi nước mắt, là vì bà biết con trai bảo bối của mình không còn cứu được nữa.

 

Khi các em gái chết, bà cũng khóc, chỉ có điều khác hôm nay.

 

Là cảm giác tuyệt vọng đến cực điểm, không có hi vọng mà khóc.

 

Hóa ra, bi thương thật sự phải là khóc trời than đất, mà chính là khóc không thành tiếng.

 

 Bà liếc tôi một cái, túm lấy tóc tôi ấn xuống đất, dùng nắm đ.ấ.m đấm liên tục vào đầu tôi.

 

“Tại sao chứ, tại sao người c.h.ế.t không phải là mày?”

 

“Dựa vào đâu mà mọi người c.h.ế.t cả rồi, chỉ có mình mày là vẫn sống?”

 

“Cái mạng tiện của mày, khắc em trai mày, em trai mày không sống được tao thiêu c.h.ế.t mày!”

 

Mẹ điên rồi, túm đầu tôi lôi vào trong bếp, dí đầu tôi vào bếp, điên cuồng nói:

 

“Muốn chết, tao cũng phải lôi mày c.h.ế.t cùng, tất cả đều phải chết, mày đi đoàn tụ với bốn con quỷ em mày đi.”

 

Bà dùng những lời nói khó nghe nhất chửi tôi, chì chiết tôi.

 

Đây là lần đầu tiên tôi phản kháng lại.

 

Là các em gái cho tôi dũng khí.

 

Mẹ đuổi tôi khắp sân, nhưng không đuổi kịp, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn, tức đến mức chỉ có mồm là đang chửi.

 

“Mẹ à, cả nhà chỉ có mẹ là thông minh nhất, đẹp nhất, đầu óc tốt nhất, không ai có thể so sánh được.”

 

“Em trai không cần tinh hoa của các em gái, chỉ cần mẹ là đủ rồi.”

 

Lời của tôi khiến cho mẹ nhíu mày, chờ bà phản ứng lại liền vui vẻ ôm em trai vào phòng, khóa cửa lại, không cho bất kì ai vào.

 

Sự việc của nhà tôi đã động đến trưởng thôn, ông liền báo cảnh sát.

 

Bọn họ bị cảnh tượng trước mắt dọa c.h.ế.t khiếp.

 

Sau cùng pháp y thông báo, bà họ bị bệnh tâm thần mà tự sát.

 

18.

 

Thi thể của bà họ bị đưa đi. Gà trống cũng không biết chạy đi lúc nào, có thể là tự chạy về nhà bà Đinh rồi, không có ai dám đến nhà tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngu-phuc-lam-mon/chuong-5.html.]

Đêm này tôi ngủ ở trong bếp, các em gái không đến nữa, cũng không có tiếng gì cả, tôi ngủ rất ngon, cũng không nằm mơ, cho đến khi sáng ngày hôm sau ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, chiếu lên mặt tôi, tôi mới tỉnh giấc.

 

Cho đến tối đấy cũng không thấy mẹ ôm em trai ra ngoài.

 

Tôi biết trong phòng bà có một cái rìu, bà muốn con trai bà trở lên hoàn hảo, vẫn cần có thời gian.

 

Cho đến ngày thứ ba, tôi cũng không đến phòng bà nữa, cho đến khi có mùi hôi thối từ trong phòng bốc ra, tôi mới “thất kinh hoảng hốt” chạy đến nhà trưởng thôn.

 

Mặc dù nhà tôi quá u ám, nhưng tôi đáng thương cầu xin, cuối cùng mấy người đàn ông hợp sức phá cửa phòng mẹ.

 

Mẹ c.h.ế.t rồi, em trai cũng chết.

 

Mẹ dùng d.a.o khoét mắt, mũi, mồm, tai đặt lên mặt em trai, trên đầu còn có chiếc rìu chặt ngang cổ, mà em trai thì bị đói chết.

 

Mọi người đều nói mẹ điên rồi, không chịu nổi trong nhà có nhiều người c.h.ế.t đến vậy, chỉ có tôi biết, bà muốn c.h.ặ.t đ.ầ.u mình để đổi cho em trai đến nhường nào.

 

Có điều đầu óc vừa ngu vừa hỏng, dù có đổi được, thì có cái tác dụng gì chứ?

 

Dân làng thấy tôi đáng thương giúp tôi chôn cất mẹ và em trai.

 

Trong nhà trừ tôi ra thì không có ai cả.

 

Trưởng thôn sắp xếp người đến chăm sóc tôi nhưng không có ai tình nguyện, họ đều cảm thấy tôi mệnh cứng khắc c.h.ế.t nhiều người thân như vậy.

 

Chỉ có Bà Đinh đến, đưa tôi về nhà nhận nuôi tôi.

 

Về sau, tôi đến chân núi nhỏ cạnh sông nơi tôi rải đất, ở đây đã mọc lên mảng cỏ mươn mướt, đung đưa theo gió, linh động....

 

19.

 

“Con thông minh như vậy, không they gọi con nhỏ ngốc nữa.”

 

Bà Đinh tết cho tôi hai b.í.m tóc xinh xắn, còn có váy hoa.

 

“Gọi là Ngũ Phúc đi.”

 

Bà đột nhiên cười, nghiêm túc nói:

 

“Em hai con báo mộng, nói muốn đem phúc khí của bốn đứa cho con, cộng thêm bản thân con nữa vừa hay là ngũ phúc lâm môn.”

 

Tôi bần thần, khóe mắt ươn ướt.

 

“Mấy đứa muốn con sống thật tốt, sống thay cả phần của mấy đứa.”

 

Bà Đinh giơ cánh tay lên, muốn xoa đầu tôi, nhưng không nhấc được, ngày hôm đó mẹ tôi đến giành gà trống, đẩy bà ngã trên mặt đất, cánh tay vừa khớp đập vào đá.

 

Tôi gật đầu.

 

Bà Đinh đưa tôi đi học, tôi tư chất bình thường nhưng lại vô cùng nghiêm túc, mỗi lần thi đều xếp thứ nhất.

 

Cuối cùng thi vào được đại học mà mình mong muốn.

 

Ngày trước khi đi báo danh, tôi lại đến bên sông, nơi này không biết từ lúc nào đã nở đầy những bông hoa màu vàng nhỏ, một bông hoa có bốn cánh, chỉ có một cánh bé nhỏ, người trong làng nói nhìn giống như bốn bé gái ôm nhau vậy, đặt tên là “hoa tư nữ”, tôi âm thầm gọi là “hoa em gái”.

 

Tôi khóc một trận thật to, mang về một khóm hoa đẹp nhất tươi nhất, trồng trong chậu, tôi muốn đưa các em đi, dù chho đó chỉ là hoa.

 

Sau này.

 

Tôi tốt nghiệp rồi, muốn đưa bà Đinh đến thành phố, nhưng lại sợ bà không thích ứng. Cánh tay bị thương của bà đã không nhấc được lên nữa rồi.

 

Bà thấy tôi do dự, cười khà khà nói:

 

“Đi thôi, cùng nhóc con nhà ta đi, bà muốn đến thành phố lâu rồi, chỉ là không biết trong thành phố có cho nuôi gà trống không.”

 

Sau nữa.

 

Tôi thi thành công trở thành giáo viên ở thôn, bà biết chuyện nói:

 

“Được rồi, đã ra ngoài còn về làm gì chứ.”

 

Mặc mù bà oán giận nhưng khóe miệng lại nở nụ cười thật tươi.

 

Chào mọi ngừi, Bé Mỡ trở lại rồi đây

Tôi muốn đưa bà đi khám cánh tay, nhưng bà không đồng ý.

 

Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy trên quuyển sách cũ có một câu

 

“Muốn phá trận âm hôn, cánh gà trống phải dính m.á.u người, việc thành, ắt sẽ phải nhận phản hệ.”

 

Năm đó, bà Đinh và mẹ vì tranh gà trống mà bị thương ở cánh tay, là do bà  ấy cố tình.....

 (HOÀN)

 

 

Loading...