NGŨ PHÚC LÂM MÔN - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-16 10:06:24
Lượt xem: 127
“Mẹ ơi, bồi tiền hoá là cái gì vậy ?”
Em ba dùng giọng sữa để hỏi.
Con bé ba tuổi, sống mũi cao nhìn rất có khí chất, mẹ luôn nói mũi con bé là đẹp nhất.
“Phụ nữ chính là bồi tiền hoá, mấy đứa đều là bồi tiền hoá.”
Em hai là thông minh nhất. Mẹ thường xoa đầu rồi khen con bé.
“Không cần phải đền bù cái gì cả, mấy đứa đều có tác dụng. Có thể đem đến một em trai thông minh cho gia đình mình. Có con trai thì sao chứ, sinh được trạng nguyên mới coi là có bản lĩnh!”
Câu cuối cùng này, mẹ là nghiến răng mà nói.
Mẹ lấy ra một tấm vải hoa từ trong thùng gỗ, nói là may cho mỗi chị em một chiếc váy hoa.
Mẹ hung hăng đá tôi một cái.
Tôi thu tay lại, vải trắng hoa vàng may váy, mỗi người một chiếc, không có phần của tôi.
Từ khi có kí ức, tôi luôn ngủ trên đống cỏ trong bếp, làm không hết việc, luôn phải trông em.
Có lẽ bởi vì tôi là chị cả trong nhà, lớn lên bình thường, nhìn còn có vẻ ngủ ngốc.
Bà Đinh trong làng luôn liếc tôi sau đó nói:
“Kẻ ngốc đúng là có phúc của kẻ ngốc.”
Đêm đó.
Tôi nằm trên đống cỏ, mơ mơ hồ hồ nằm mơ, trong mơ âm thanh nổ vang trời ngọn lửa cứ thế bùng lên....
Đợi đên khi tỉnh lại, tôi mới biết đó không phải là mơ.
Phòng phía đông nhà tôi cháy rồi.
Trong phòng là 4 em gái, mặc chiếc váy hoa mới mà mẹ làm, tất cả đều bị thiêu c.h.ế.t rồi.
Da thịt bị đốt, tất cả đều bị đốt cháy đen.
Bốn thân hình bé nhỏ xếp hàng nằm trên đất.
Mẹ ngồi trên mặt đất, vỗ đùi khóc lóc ầm ĩ, gương mặt đen xì bị nước mắt rửa trôi nhem nhuốc.
“Trời đất ơi, đau c.h.ế.t tôi rồi, tôi nên c.h.ế.t đi cho rồi, đêm hôm còn may váy cái gì chứ, nến chảy làm cháy bàn mà cũng không để ý, con gái đáng thương của tôi, để mẹ đi cùng các con, trời ơi, sống không nổi nữa rồi...”
Mẹ khóc lóc nước mắt nước mũi chảy thành một dòng, có vài người yếu lòng trong thôn nghe vậy cũng âm thầm lau nước mắt.
Dù cho có người nghi ngờ, cũng cứ thế quên đi.
Dù sao thì chỉ riêng tôi, bình thường mẹ đối với các em đều rất tốt.
Chỉ có bà Đinh nói ở bên tai tôi, cũng không nhìn tôi, giọng nói rất nhỏ.
“Con bé à, tiếp tục giả ngốc nếu không kẻ c.h.ế.t tiếp theo chính là con.”
Tôi bị dọa đến run rẩy.
“Con gái, mẹ chỉ còn lại một đứa con gái là con, mau cho mẹ ôm.”
Mẹ đưa tay muốn tôi đi qua.
Tôi ngơ ngác tại chỗ, không biết bị ai đẩy một cái, liền ngã vào lòng mẹ, ngửi thấy một mùi kì quái vô cùng nhạt, chỉ khi đến gần mới ngửi thấy được.
Mẹ ôm tôi rất chặt, trước giờ bà ấy chưa từng như vậy.
Bố tôi làm công ở trong thành phố nhận được tin tức cũng về ngay lập tức, cùng chúng tôi ôm nhau khóc.
Thôn làng khuyên bố mẹ tôi bớt đau buồn, mau chóng chôn cất để các em được yên nghỉ, bởi vì là c.h.ế.t trẻ chỉ có thể chôn ở trong núi hoang dã.
Bố mẹ sống c.h.ế.t cũng không đồng ý, nói phải chôn ở sân nhà, bọn họ không nỡ rời xa con gái.
Chỗ chúng tôi có trẻ c.h.ế.t yểu, cũng có người chôn tại nhà, thấy bố mẹ kiên quyết như vậy, bọn họ cũng không khuyên nữa, lắc đầu rời đi.
Tôi nhìn bốn cỗ thi thể, hôm qua vẫn còn hoạt bát xinh xắn, hôm nay đã biến thành một cỗ t.h.i t.h.ể khô đen.
“Con nhóc, mau đi đào huyệt, chôn chúng nó ở góc sân, mỗi đứa một góc.”
Mẹ nhéo tai tôi nói.
Gương mặt bà đột nhiên lại gần, khóe miệng lộ ra nụ cười quái dị:
“Đừng quên, bốn cái đầu của chúng nó, moi não ra cho tao.”
Tôi không dám làm, mẹ liền lấy kìm kẹp ngón tay tôi, sợ tôi kêu lên, còn nhét vải vào mồm tôi.
Tôi đau vô cùng chỉ có thể gật đầu.
“Phí sức như vậy làm gì chứ, tôi trực tiếp c.h.ặ.t đ.ầ.u không phải là xong rồi sao.”
Bố không còn vẻ bi thương như hồi nãy.
Ngữ khí của ông giống như c.h.ặ.t đ.ầ.u con gà con vịt vậy.
“Ông hiểu cái gì, dì nói rồi, con nhóc này mạng lớn, có thể chịu được oan hồn vong linh, để nó tự tay làm việc, là hợp lý nhất. Phải không, con nhỏ kia?”
Mẹ nhìn tôi cười.
Sau lưng tôi giống như có hai con rắn dính lên vậy, da dính lại nhăn nhúm.
Tôi không dám phản kháng, bắt đầu đào bốn góc tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngu-phuc-lam-mon/chuong-1.html.]
Vừa mới đào xong trời đột nhiên bắt đầu đổ mưa.
Tôi lấy rơm từ trong bếp ra che lên người các em, sợ mưa làm họ ướt.
“Người đều c.h.ế.t rồi, đắp cái quái gì, lãng phí nguyên liệu đốt lửa, ướt rồi lấy gì mà nấu cơm! Nhanh cái tay lên, bố mày đói rồi, chôn nhanh cái tay lên còn đi thổi cơm.”
Mẹ đứng đó cầm ô, đá vào khớp tay tôi.
Tay tôi run run, lôi cỏ ra, mấy đứa nằm gọn gàng ngoan ngoãn, không có vết sẹo nào.
Nhỏ nhất là em năm mới vừa tròn tháng, giống như con lợn con nướng vậy, tôi hoảng hốt hình như nhìn thấy con bé mở mắt.
“Mạnh cái tay lên, đồ phế vật chỉ biết ăn không biết làm.”
Giọng mẹ có chút run rẩy, lại đá tôi một cái, rồi quay vào nhà.
Tiếng mưa rơi trên nóc nhà, bùm bụp bùm bụp, giống hệt như âm thanh trong mơ.
“Hi hi.”
Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con cười, hình như tôi nhìn thấy em năm mở mắt trừng trừng.
Sau lưng truyền đến âm thanh trong mưa.
Lúc nhẹ lúc nặng.
Vai tôi đột nhiên bị vỗ một cái, bình thường em hai thích trêu tôi như vậy nhất.
Đầu tôi bị đẩy một cái, ngã vào trong hố nước, đối diện với tôi bàn tay bé nhỏ bị đốt của em hai.
Tôi bị sốt, nằm ba ngày liền.
Chờ tôi tỉnh lại, tưởng rằng mình nằm mơ thấy ác mộng. Nhưng căn phòng bị đốt kia nói với tôi rằng, tất cả không phải là mơ.
Ánh nắng chiếu vào mắt tôi vừa chói vừa cay.
“Mau đi tưới nước, dám làm c.h.ế.t bốn chậu hoa này, tao lột da mày.”
Mẹ vứt cho tôi cái bình tưới cây.
Trong nhà nhiều thêm bốn cái chậu đất nhỏ, bên trên vẽ đầy các hình hạt châu màu đỏ, nhìn giống như bùa chú xem không hiểu.
Tôi biết trong mỗi cái chậu đất đều có đầu của mỗi em. Lấy xương cốt làm dẫn, đầu của các em bị mẹ lấy để trồng hạt giống.
Chào mọi ngừi, Bé Mỡ trở lại rồi đây
Chờ hạt giống nảy mầm, trong bụng mẹ cũng có động tĩnh.
Mầm non phát triển mạnh mẽ, thứ trong bụng mẹ giống như gió thổi mà lớn vậy, càng ngày càng tròn, càng ngày càng to.
Mỗi lần mẹ khám từ viện về, không giấu được nụ cười trên mặt, cười đến lỗi nếp nhăn chồng chéo lên nhau.
Là một thai nam hoạt bát.
Ngay cả bác sĩ cũng nói, chưa từng gặp qua thai nhi nào phát triển tốt như vậy.
Hoa trong chậu được tôi chăm sóc rất tốt.
Bọn nó đều mọc thêm cành, nhìn giống như bàn tay trẻ con vậy, đều rất giòn, mỗi một đỉnh đều có một bông hoa to đỏ như máu.
Da bụng mẹ to đến mức đáng sợ, khắp bụng đều là viền đen, nối tiếp đến lỗ rốn.
Mẹ ngứa không ngủ được, liền ra ngoài đi dạo, khi quay trở về tinh thần vô cùng phấn chấn, hái một bông hoa xuống vò nát rồi xoa lên da bụng, như vậy không còn ngứa nữa.
Về sau mẹ ăn được uống được, bụng to lại càng nhanh. Mỗi lần bà ngứa đều sẽ đi hái một bông hoa.
Khi hoa hết cũng là lúc bà sinh.
Ngày mẹ sinh em trai, là cảnh tượng vô cùng khó coi, phía dưới đều nhăn nheo nát hết rồi, vậy mà thai nhi vẫn không chịu ra.
“Mau m.ổ b.ụ.n.g tôi ra! Con trai à! Tôi c.h.ế.t cũng không sao cả, đứa con trai thông minh của tôi nhất định phải sống!”
Mẹ hít vào một hơi, gân cổ dùng sức. Dùng hết sức bình sinh rặn, cuối cùng cũng đẻ ra em trai.
6,5kg!
So với đứa trẻ đầy tháng còn lớn hơn nhiều.
Bố tôi cười mồm ngoắc tới tận mang tai, nói em trai tôi là tập hợp của sức mạnh, một mình nó còn mạnh hơn bốn đứa.
Dân làng đến chúc mừng, ánh mắt không giấu nổi sự ghen tị khiến cho mẹ cảm thấy vô cùng đắc ý. Em trai mỗi ngày một vẻ, trắng trẻo mập mạp, giống như đứa trẻ phúc lộc trong tranh vậy. Càng lớn càng giống, từ khuôn mặt này tôi như nhìn ngũ quan của bốn em gái.
Tôi nhớ ra, trước đây mẹ thường nhìn chằm chằm mặt các em, khen mũi ai đẹp, miệng ai xinh các thứ.
Ánh mắt đấy, giống như thông qua các em nhìn thấy một người khác vậy.
Bây giờ tôi đã biết người đấy là ai rồi.
Em trai rất ngoan, trước giờ chưa từng khóc nháo, ngủ dậy cũng chỉ nhìn người khác. Những người đến thăm thằng bé đều nói nhìn nó có gì đó rất tà, bảo mẹ tìm bà đồng đến xem. Mẹ vô cùng tức giận, vừa mắng vừa đuổi bọn họ, nói rằng đám người đó do đố kị mới nói như vậy.
Ngày em trai đầy tháng, bố mời tất cả mọi người trong thôn. Tôi ngồi nhóm bếp cả một ngày trời.
Đến lúc ăn cơm , mẹ bắt tôi đi gánh nước.
Bà Đinh không có tư cách ngồi ăn tiệc đang ngồi xổm bên giếng nước, trong lòng bà ôm con gà trống, thần thần bí bí.
Tôi vừa bỏ thùng nước xuống, giọng nói già cỗi đột nhiên phát ra từ phía sau tôi.
“Nhóc con khóa cửa
cẩn thận, đừng có mà mở mắt, nhà nhóc đêm nay--”
“Có -người -chết”