Zhihu - Dương Oán - 5 - 6

Cập nhật lúc: 2025-04-09 14:46:59
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới.

Một thằng đàn ông như tôi, lại bị một con dê dọa cho sợ hãi đến mức này.

Nhưng cơ thể vẫn cứ run lên bần bật.

Tiếng gõ cửa cộc cộc vẫn tiếp tục.

Tôi bịt tai lại, nghiến răng không dám lên tiếng.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa dừng lại.

Con dê già đi rồi?

Tôi cúi xuống nhìn qua khe cửa.

Lần này không thấy gì cả.

Tôi vừa định thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lý trí lại mách bảo tôi có điều gì đó không ổn.

Mẹ tôi để đề phòng thú dữ, vẫn luôn để một ngọn đèn trong sân.

Ánh đèn khá mạnh, nên vừa rồi tôi mới có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy.

Nhưng bây giờ tôi lại không nhìn thấy gì cả.

Một mảng tối đen.

Như thể có thứ gì đó...

Dùng một tư thế kỳ quái nào đó bám vào cửa, cái bóng đổ xuống vừa vặn che khuất ánh sáng.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán tôi.

Con dê già đó không phải đã đi rồi...

Mà là đang bám trên cửa nhà tôi.

Tôi muốn gọi anh cả.

Nhưng tôi biết, anh cả ngủ rất say vào ban đêm.

Hơn nữa, anh ấy cũng chẳng mấy quan tâm đến sống c.h.ế.t của tôi.

Trong phút chốc, tôi sợ hãi tột độ.

Đúng lúc tôi không biết phải làm sao.

Tôi nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt mở ra từ phòng bên cạnh.

Anh cả tôi ở phòng bên cạnh.

"Nửa đêm nửa hôm làm cái gì ầm ĩ vậy?"

NHAL

Anh cả tôi lại bị đánh thức, thật là kỳ lạ.

Tôi lập tức cảm thấy như có cứu tinh đến.

"Anh còn thức không? Mở cửa cho em, sao em cứ nghe thấy tiếng ai gõ cửa nãy giờ."

Anh cả tôi càu nhàu nói.

Tôi đáp lại một tiếng, vừa định mở cửa cho anh ấy.

Thì bỗng rùng mình, rụt tay lại.

Không đúng.

Có gì đó không đúng.

Anh cả tôi sốt ruột thúc giục: "Chậm chạp cái gì, mau mở cửa ra!"

Đó là giọng điệu anh ấy thường dùng khi nói chuyện với tôi.

Nhưng tôi lại cảm thấy, có gì đó rất kỳ quái.

Đột nhiên, tôi mở to mắt.

Mặc dù anh cả tôi ở phòng bên cạnh, nhưng từ phòng anh ấy đi qua đây cũng mất khoảng một phút.

Nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng mở cửa, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân anh ấy đi tới.

Cứ như thể anh ấy đang bay tới vậy.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, mồ hôi lạnh trên người tôi càng túa ra nhiều hơn.

Vẫn có gì đó sai sai.

Phòng anh cả nằm bên phải phòng tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/zhihu-duong-oan/5-6.html.]

Ngay góc bên phải phòng tôi có một cái cửa sổ.

Mặc dù cửa sổ đó không phải làm bằng giấy, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng người đi qua bên ngoài.

Tôi cảm thấy không đúng là bởi vì khi anh cả đến, tôi lại không hề thấy bóng anh ấy in lên cửa sổ.

Người đứng ngoài kia, có thật là anh cả tôi không?

6.

Anh cả lại mắng tôi vài câu, giục tôi mở cửa.

Tôi không dám mở.

Tiếng mắng của anh cả dần dần thay đổi.

Giọng anh ấy dần trở nên the thé.

Trở nên giống giọng nữ nhân.

Nói chính xác, giống giọng chị dâu.

Trong lúc nói chuyện, còn xen lẫn tiếng thở hổn hển của động vật.

Tôi sợ c.h.ế.t khiếp, không dám phát ra tiếng động nào.

Tôi cũng không dám đứng ở cạnh cửa nữa.

Liền trốn trên giường, cuộn tròn người trong chăn.

Nói ra thì cũng hơi buồn cười.

Từ nhỏ tôi cũng gan dạ lắm.

Vậy mà giờ lại bị dọa đến mức này.

Cái thứ ngoài kia.

Dù có phải con dê già hay không.

Nó đều đang lừa tôi mở cửa.

Vì nó lừa tôi mở cửa, chứng tỏ tạm thời nó không thể vào được.

Nghĩ vậy, tôi bình tĩnh lại một chút.

Mặc kệ thứ đó nói gì bên ngoài, tôi cứ bịt tai lại không mở cửa.

Cũng không biết qua bao lâu.

Tôi mơ màng ngủ thiếp đi.

Nhưng chẳng được bao lâu, tôi đã bị một tiếng động đánh thức.

Âm thanh đó dường như phát ra từ bên cạnh tôi.

Sột soạt.

Giống như có người đang nhai cái gì đó.

Tôi mở mắt ra.

Thấy không biết từ lúc nào có một người nằm bên cạnh tôi.

Người đó mặc một chiếc áo bông đỏ, quay lưng về phía tôi.

Mái tóc đen nhưng lại rối tung cả lên.

Tôi lập tức nhận ra đó là bộ đồ chị dâu thích nhất.

Nỗi sợ hãi bóp nghẹt cổ họng tôi.

Tôi muốn hét lên nhưng không thể.

Người đó đang nhai cái gì đó.

Từng miếng từng miếng, nhai rất kỹ.

Đột nhiên, tôi cảm thấy tay trái mình như mất hết cảm giác.

Tôi cúi xuống nhìn.

Không biết từ lúc nào tay trái tôi đã bị ai đó giật đứt.

Và thứ người đó đang ăn——

Chính là tay trái của tôi.

Giây tiếp theo, người quay lưng về phía tôi quay lại.

Nó mặc quần áo của chị dâu, nhưng lại mang khuôn mặt của con dê già.

Con dê già nhìn chằm chằm vào tôi, miệng lại phát ra giọng của chị dâu.

"Ngon... ngon..."

Loading...