Lập hộ
Ngọc Phù  bước  khỏi khách điếm,  thấy Lục Văn Trung  cách đó  xa, nàng  chút ngạc nhiên,  ngờ   vẫn  rời .
Ngọc Phù chạy tới, gọi: "Lục đại ca." Lục Văn Trung  ngờ Ngọc Phù   nhanh như ,  chút chậm chạp gật đầu.
Ngọc Phù hỏi: "Lục đại ca,   còn  về?" Lục Văn Trung  chút ngại ngùng : "Không yên lòng lắm, nên đợi một lát ở đây."
Ngọc Phù  nam nhân  vẻ chất phác ,  đầu tiên nghiêm túc đ.á.n.h giá y. Chiều cao  một mét tám mươi sáu, tóm , Ngọc Phù cao một mét sáu  cạnh   chỉ  đến vai. Da y  chút ngăm đen, mày kiếm mắt .
Đông Sở quốc xưa nay trọng văn khinh võ, nên thẩm mỹ cũng thiên về những thư sinh thanh tú tuấn mỹ. Còn Ngọc Phù  thích dáng vẻ của Lục Văn Trung hơn, tuy  gọi là tuấn mỹ nhưng   nam tính, khiến    cảm giác an .
Lục Văn Trung  Ngọc Phù  chằm chằm  chút ngượng, hỏi: "Ngọc Phù cô nương    đây,  chuyện gì ?"
Gà Mái Leo Núi
Ngọc Phù kể  sự việc từ đầu đến cuối, Lục Văn Trung  xong : "Chủ nhân của cô nương  trả  tự do cho nàng,  nàng  tính toán gì ?"
Ngọc Phù mỉm  : "Ta định  xóa nô tịch ,  hộ tịch , còn những việc khác thì sẽ tính ."
Lục Văn Trung : "Chuyện hộ tịch, lát nữa  sẽ đưa cô nương  . Bây giờ trong thành cũng  an  lắm, chi bằng cô nương theo  về chỗ dì ,  việc  sẽ tính toán ."
Ngọc Phù nghĩ ngợi  : "Cũng ,  Lục đại ca  phiền  giúp  khuân hành lý." Lục Văn Trung gật đầu.
Lục Văn Trung tìm một chiếc xe, khuân ba chiếc rương của Ngọc Phù lên xe. Cả hai cùng  về phía sân viện của Liễu Tuyết. Trên đường về, Ngọc Phù phát hiện     là ảo giác của  , mà Lục Văn Trung dường như  chút vui vẻ.
Khi Bạch thị mở cửa, thấy hai  cùng trở về,  còn mang theo hành lý, bà  chút ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì , Phù nhi    về?"
Ngọc Phù  sân viện, kể  sự việc cho Bạch thị và Liễu Tuyết . Bạch thị  xong vui vẻ : "Vậy thì  quá , bây giờ con  cần  nha  cho  khác nữa, cũng  cần theo  của hồi môn đến Cận Châu nữa."
Ngọc Phù cũng vui vẻ : "Vâng,    sẽ tự do ,  thể chăm sóc Liễu dì."
Liễu Tuyết   mấy vui vẻ, nàng : "Phù nhi, con   , tuy con  xóa nô tịch, nhưng     hộ tịch ."
Ngọc Phù nghi hoặc : "Tại  ,    cô nữ mồ côi cha   thể tự lập nữ hộ ?"
Liễu Tuyết lắc đầu : "Hộ tịch gốc của con  ở Phong Châu. Trừ khi con  về hộ tịch gốc, chứng minh cha  con  qua đời thì mới  thể  nữ hộ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-ve-sinh-ton-giua-loan-the-ta-lam-phuc-the-nha-nong/chuong-22.html.]
Tâm trạng vui vẻ của Ngọc Phù   chợt tan biến. Sau khi xuyên , nàng chỉ  nguyên chủ  đường thúc bán , còn những chuyện cụ thể thì  rõ, nàng căn bản   hộ tịch gốc của nguyên chủ ở .
Liễu Tuyết  Ngọc Phù vẻ mặt mờ mịt : "Phù nhi, con  phòng  một chuyến ,   vài lời   với con."
Ngọc Phù gật đầu, theo Liễu Tuyết  nhà. Vào đến phòng của Liễu Tuyết, Liễu Tuyết kéo Ngọc Phù  xuống giường, : "Phù nhi, con tuy là đồ  của cô cô, nhưng sư phụ con  con hãy gọi  một tiếng dì theo vai vế của nhà họ Liễu. Ta cũng xem con như nữ nhi mà đối đãi."
Ngọc Phù gật đầu : "Sư phụ ,  vốn cũng họ Liễu, Liễu dì tuy là cháu gái của sư phụ, nhưng dù  họ Liễu  họ Trương, nên bảo  gọi  theo vai vế của nhà họ Liễu."
Liễu Tuyết dịu dàng  Ngọc Phù : " , sư phụ con là  tự do tự tại hiếm . Nàng  xưa nay  bận tâm lời lẽ của  ngoài, chỉ cầu bản  sống thoải mái."
Nàng tiếp tục : "Sư phụ con thật sự  thương con,  cũng thật lòng thương con, xem con như nữ nhi mà yêu quý, nên  vài lời   với con."
Ngọc Phù : "Ta cũng xem Liễu dì là   duy nhất của , Liễu dì  gì cứ   ạ."
Liễu Tuyết : "Phù nhi, con là  nô tịch. Nếu trong vòng ba ngày  lập  hộ tịch, một khi quan phủ phát hiện sẽ cưỡng chế phân phối con, hoặc gả chồng, hoặc tiếp tục  nô lệ. Ta   một cách  thể lập hộ tịch, chỉ là chuyện  cần con quyết định."
Ngọc Phù vội hỏi: "Cách gì  ạ?"
Liễu Tuyết đáp: "Gả chồng, gả cho một   hộ tịch ở Phong Châu, con  thể lập hộ tịch ở đây."
Ngọc Phù kinh ngạc  Liễu Tuyết, nàng  ngờ cách của Liễu Tuyết  là thế , : "Liễu dì,  còn  nghĩ đến chuyện lấy chồng . Hơn nữa,  mới đến Phong Châu, cũng  quen  ai cả,   mà lấy chồng ?"
Liễu Tuyết : "Ta  một  thích hợp. Tuy gia cảnh của   thanh bần hơn con một chút, nhưng nhân phẩm và tu dưỡng đều  tệ. Quan trọng nhất là những  trong nhà   đều  hiểu chuyện. Nếu con gả cho  , tuy   nhất định sẽ đại phú đại quý, nhưng phần đời còn  ít nhất sẽ an  hạnh phúc." Ngọc Phù hỏi: "Liễu dì  là..."
Liễu Tuyết : "Người  chính là Văn Trung. Ta    lớn lên từ nhỏ, là một đứa trẻ  , đáng để gửi gắm. Tuy nhiên, chuyện  vẫn  xem ý con, Liễu dì  ép con, chỉ là đưa  vài lời khuyên."
Liễu Tuyết tiếp tục : "Bạch tỷ tỷ là   quen khi  qua Thanh Sơn thôn lúc  mới đến Phong Châu. Lúc đó  quá đói nên ngất xỉu  cửa nhà nàng, nàng  cứu . Sau   gặp  ở chợ Phong Châu, chúng   chuyện  hợp nên kết bái  . Những năm qua may mắn  nàng chăm sóc,  mới  thể tiếp tục tìm kiếm nữ nhi  ở đây."
Ngọc Phù hỏi: "Vậy Liễu dì   để lập hộ tịch ở đây?"
Liễu Tuyết liếc  chiếc vòng tay  tay  đáp: "Khi đó    trong thành Phong Châu  một đoàn kịch, bên trong  một cô bé hơn mười tuổi  thể dễ dàng khiêng mười mấy cân đá lớn, nên   đến xem   là Văn Văn của  ."
Ngọc Phù đau lòng   phụ nữ  trải qua nhiều sương gió. Liễu Tuyết tiếp tục : "Vốn dĩ chỉ định ở  vài ngày  , nhưng  thể   càng ngày càng yếu,  còn cách nào khác. Cơ duyên xảo hợp  gả cho một  thợ mộc ở đây mới  thể lập hộ tịch. Chỉ là  ngờ, ba năm ,    ngoài  việc thì  đá đè c.h.ế.t, giờ chỉ còn   mà thôi."