Người nhà Vương Thuận tức giận đến nhảy dựng lên, cảm thấy mình đang bị ám chỉ: "Cô mới là chó!"
Cùng lúc đó, một người đàn ông trong quân khu hắt hơi mạnh.
Cố Mạn Mạn nhún nhún vai: "Tôi cũng không thích cô ta. Ai thích cô ta thì là chó. Được rồi, đừng nói chuyện khác, Xuân Mai, nói cho tôi biết, tôi đã lấy gì của cô vậy? người ta vì cô đánh cược cả thanh danh, cô tuyệt đối đừng đem lòng hảo tâm người khác xem như chỉ để cho vui thôi."
Xuân Mai nắm chặt tay, gần như phát điên, móng tay gần như đ.â.m vào lòng bàn tay.
Trong miệng cô ta có d.a.o sao? ? Mở miệng một tiếng lòng lang dạ thú, một câu chó!
Nhà Vương Thuận có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, lên tiếng thúc giục: "Nhanh lên, tôi đã nói là chúng tôi sẽ lấy lại cho cô."
Xuân Mai cúi đầu giả vờ đáng thương, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô ta đã quen với việc hãm hại Cố Mạn Mạn, hôm qua làm mất vòng tay, vô thức muốn tìm lại, nhưng cô ta lại bỏ qua một điều.
Chiếc vòng tay đó vốn là của Cố Mạn Mạn!
Không sao cả, chỉ cần cô cắn răng không chịu thừa nhận, ai biết chiếc vòng tay đó là của ai, cũng không có ai giúp đỡ đồ mập c.h.ế.t tiệt này đâu!
Xuân Mai quyết định chắc chắn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-co-vo-beo-biet-huyen-hoc-o-thap-nien-80/vong-tay.html.]
Mở miệng nói: "Hôm qua tôi đến đưa đồ ăn cho cô, cô thấy chiếc vòng tay của tôi đẹp nên xin tôi. Tôi không đưa thì cô đánh tôi. Lúc ấy rất nhiều người nhìn thấy cô đánh tôi. Chiếc vòng tay của tôi đêm qua đã biến mất. Tối qua có người đến nhà tôi, chính là cô... Vừa rồi tôi bị dọa sợ nên không nói ra, tôi không muốn nói ra, ô ô."
Ồ?
Có vẻ như hôm qua tôi chưa dọa cô ấy đủ, tối nay tôi sẽ làm tốt hơn.
"Vòng tay? Cổ tay của cô nhỏ như vậy. Làm sao tôi có thể đeo vòng tay của cô? Cô nói tôi đánh cô vậy cô gọi người chứng kiến ra. Ai nhìn thấy cái tát của tôi rơi trên người cô?"
"Cô gọi một người, đến đứng ở trước mặt tôi! Hôm qua tôi đã nói rằng, một con lợn rừng tôi còn có thể giết, nếu có ai vu oan cho tôi đánh người nữa, tôi nhất định sẽ đánh họ!"
Cố Mạn Mạn không hoảng sợ cũng không loạn. Mỗi lời nói đều gần như phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Xuân Mai. Cố Mạn Mạn lại hỏi Xuân Mai: "Ăn không nói có oan uổng người, sẽ bị báo ứng, Xuân Mai, tạm thời không nói về điều đó, đêm hôm khuya khoắt làm sao cô có thể biết được kẻ trộm là tôi? Nói ban đêm nhìn thấy tôi trộm đồ trong sân nhà cô, các vị ở đây có thể suy nghĩ xem, nơi Xuân Mai ở đã khóa kỹ càng thì sao một người béo như tôi lại có thể lén lút vào được?"
"Tôi linh hoạt như vậy, tôi còn làm một kẻ lười biếng tham lam sao?"
Lời nói có chút khó chịu, làm chính mình khó chịu.
Nhưng người khác đang xem thật sự không còn lời nào để phản bác, đúng vậy, ai mà không biết rằng Cố Mạn Mạn vừa béo vừa lười biếng, chứ đừng nói đến việc trèo tường, chỉ cần đi đến chỗ Xuân Mai cũng đủ hụt hơi.
Lần này, vẻ mặt của đám người vốn tràn đầy phẫn nộ muốn đến đây để bảo vệ công lý đã trở nên tinh tế hơn một chút.
Một số người trong số đó cũng nhận ra một điều, nếu cửa là khóa trái... Một người phụ nữ không có đàn ông trong nhà, sống gần khu ký túc xá dựa vào tình đồng chí nào đó, ban đêm không khóa cửa... Cô ấy muốn làm gì?
Còn nữa, không có cái gọi là nhân chứng của vụ đánh đập. Mọi người chỉ nhìn thấy Xuân Mai hét lên và bỏ chạy, nhưng không thực sự nhìn thấy cô ta bị tát vào mặt.