Nghiêm Gia Mỹ mắt sáng rực lên, kích động : “Chị giỏi quá ! Em trả tiền để chị và cô giúp em quần áo ạ? Em thích chiếc váy chị đang mặc quá, cả hình thêu nhỏ xinh đáng yêu nữa. Đẹp hơn cả quần áo em mua ở Quảng Châu.”
Trong khoảnh khắc cô cảm thấy những bộ quần áo trong tủ của thật xí và khó coi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Xuân Đào ngừng nở nụ tươi tắn, thấy tiền bạc mà động lòng: “Ừm, lẽ . Mẹ chị bận lắm, bình thường quần áo cho chị thôi cũng đủ bận .”
Nghiêm Gia Mỹ đáng thương cô , lùi một bước: “Chị ơi, chị thể dành lúc rảnh rỗi vẽ cho em vài bộ quần áo ? Em tự tìm may cũng . Tiền thì chị bao nhiêu em trả bấy nhiêu, em tiền để trả.”
Cô bỏ lỡ cơ hội , mà thì cô sẽ nhớ nhung cả đời mất.
Ở một mức độ nào đó, Trần Xuân Đào và Nghiêm Gia Mỹ là cùng một loại , đều yêu cái .
Văn Dã vui, hình cao lớn thẳng tắp vụt một cái chắn ở giữa: “Ai thèm tiền của cô, chúng thiếu tiền. Đi , đừng cản đường.”
“Vợ , em đừng tin cô . Nói chừng cô là kẻ lừa đảo đấy, gì ai gặp năn nỉ em cái cái .”
Anh từng thấy cảnh Tiểu Đào t.ử vẽ bản thảo, khi tập trung thì chẳng thèm để ý đến ai, bận rộn là mấy tiếng đồng hồ liền. Chuyện , lỡ mệt thể thì .
Nghiêm Gia Mỹ vì tức giận mà đôi mắt hạnh tròn xoe, chỉ bực bội : “ là kẻ lừa đảo á?”
Trần Xuân Đào kịp thời lên tiếng: “Thôi, hai chắc chắn chuyện giữa đường ?”
Lời của cô chị xinh , Nghiêm Gia Mỹ lọt tai. Sau khi bình tĩnh , cô thấy yêu cầu đưa đường đột thật, ngượng ngùng cúi đầu: “Em xin chị ạ, tại em nóng vội quá. Chị thể cho em một địa chỉ ? Ngày mai em đến tìm chị chuyện chi tiết hơn, tiện thể bày tỏ sự thành ý của em luôn.”
Gia đình cô tiền, nếu cũng thể mặc những bộ quần áo thời trang .
Trần Xuân Đào do dự một chút, một địa điểm thích hợp để gặp mặt: “Ngày mai chị , sáu giờ chiều gặp ở chỗ ? Thành ý thì cần , chỉ hy vọng em thật lòng tìm chị để vẽ quần áo giúp em.”
Nghiêm Gia Mỹ là đầu tiên tìm đến nhờ cô thiết kế quần áo, nhưng cô thành ý hơn những lợi dụng khác.
Ban đầu hẹn thẳng đến nhà, Trần Xuân Đào lo lắng cô gái trẻ sân nhà thể những nhiều chuyện thấy, đồn thổi linh tinh thì đáng.
“Em là thật lòng mà. À, em quên tự giới thiệu, chị ơi, em tên là Nghiêm Gia Mỹ.” Nói liếc thấy đàn ông bên cạnh cô như kẻ thù, Nghiêm Gia Mỹ rùng , thêm nữa, “Chị ơi, hẹn gặp chị chiều mai nhé, em sẽ đến đúng giờ.”
Đi vài bước, cô chợt nhớ quên hỏi tên cô chị xinh là gì .
Mẹ kiếp! Đều tại cái gã đàn ông hung dữ đáng ghét .
Nghiêm Gia Mỹ còn khỏi tầm mắt, Văn Dã nóng lòng truy hỏi: “Vợ , em thật sự định gặp cô ? Hay là đừng nữa nhé, thấy cô giống .”
Có Tiền Mật Mật ý ở phía , ai cũng thấy khó chịu, ai cũng cho là mục đích riêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-39.html.]
Trần Xuân Đào quan tâm là thật giả, những lời khen cô vui , cô híp mắt : “Sao , tin thể bảo vệ ?”
Giọng điệu đó, giống như thể bảo vệ cô thì ngày mai cô sẽ đổi chồng .
Văn Dã lập tức ưỡn ngực, vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Yên tâm , đương nhiên thể bảo vệ em. Cô đến mười cũng thành vấn đề.” Mấy cô gái yếu ớt cỏn con, một cú đ.ấ.m một ! Đừng hòng hại vợ .
Hì hì, vui quá, hóa trong kế hoạch của vợ vẫn .
Chưa đến gần cổng nhà, liền thấy một giọng non nớt và hưng phấn từ phía vọng .
“Thím út! Cháu đến chơi với thím đây.”
Nụ nở bao lâu của Văn Dã tắt ngúm, chằm chằm tới: “Văn Thông, tháng cháu đến bao nhiêu ? Đây rốt cuộc là nhà chú nhà cháu !”
Thông Thông lè lưỡi, nhảy tưng tưng chạy đến bên cạnh Trần Xuân Đào, móc từ trong túi một nắm kẹo thỏ trắng lớn mà nó yêu thích nhất: “Thím út, kẹo cho thím ăn ~”
Người nhà họ Văn tuy thương con cháu, nhưng khá nghiêm khắc trong vấn đề sức khỏe. Sợ nó còn nhỏ đau răng, kẹo mỗi tuần đều định mức nhất định. Đừng thấy nắm kẹo thỏ trắng nhiều viên, ít nhất cũng dành dụm hơn một tháng trời.
Thiện ý của cháu trai, Trần Xuân Đào đương nhiên từ chối.
“Cảm ơn Thông Thông, thím út với cháu mỗi một nửa thôi nhé, còn cháu giữ ăn dần.” Vừa cô về phía lưng trống của Thông Thông, đột nhiên cảm thấy hỏi: “Thông Thông, cháu tự tìm đến ? Không với bố cháu ?”
Thông Thông vẻ mặt kiêu ngạo khen: “Vâng , thím út, cháu giỏi . Cháu nhớ đường đó.”
Trước đây hoặc là bố đưa nó đến, hoặc là đưa nó đến. Lần nó thể tự đến .
Trần Xuân Đào ngẩng đầu trời sẩm tối, đau đầu : “Văn Dã, chân dài chạy nhanh, về với bố và cả chị dâu một tiếng .”
Thông Thông , hiểu : “Thím út, bố cháu chắc chắn cháu đến đây mà, chú út cần về .” Nó thường xuyên ở nhà lẩm bẩm, sẽ tự tìm thím út chơi, chơi mệt sẽ về nhà.
Bố và ông bà thấy nó ở nhà, chắc sẽ đoán nó đến tìm thím út .
Trần Xuân Đào nghiêm mặt dạy dỗ: “Thông Thông, khi đến tìm thím út, nhất định với bố , ? Họ tìm thấy cháu, sẽ lo lắng lắm đấy.” Đứa bé cũng gan thật, chạy lung tung.
Thông Thông nắm ngón tay, gật đầu nhận : “Vâng, cháu nhớ .”
Văn Dã bỏ rơi một bên, cam lòng chạy chuyến uổng công, bước lên định ôm luôn đứa cháu nhỏ đến phá đám về.
Trên khuôn mặt trai nở nụ nhân hậu như bà tiên độc ác: “Thông Thông, cháu cũng gặp thím út , nên về nhà ăn tối thôi. Đi nào, chú út đưa cháu về.”
Chương 20
Cuộc chuyện với Nghiêm Gia Mỹ diễn suôn sẻ, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, hai bên vui vẻ đạt thỏa thuận chung.