[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Vợ Chồng Đối Chiếu Thập Niên Bảy Mươi Không Nhịn Nữa - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-12-01 04:48:03
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1gBAw7DeBB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Oánh nắm chặt vạt áo, c.ắ.n răng chạy đuổi theo.
Trần Xuân Đào sẽ ấm ức, cũng để khác chiếm lợi một cách vô ích. Cô đưa tiền và phiếu, gọi một bát canh sườn nấu củ cải và một phần cơm, hỏi phía : “Cô mang tiền và phiếu ?”
Trần Oánh vội vàng : “Có, mang, tự mua là .”
Bữa trưa ăn trong tình trạng lơ đãng, phiền em gái Xuân Đào ăn cơm, Trần Oánh cố nhịn cho đến khi cô đặt đũa xuống mới vội vã hỏi: “Xuân Đào em gái, chuyện của thầy Lưu em thể giúp ? tìm ai giúp đỡ, đến cục giáo d.ụ.c hỏi thăm còn là do đội trưởng đại đội trong cơn giận .”
Thấy Trần Xuân Đào gì, cô chợt lóe lên ý tưởng, lấy một xấp tiền mệnh giá khác từ trong túi, “ thể đưa tiền cho em, coi như là thù lao, ? Thầy Lưu là ân nhân của , thầy thất vọng một nữa…”
Trần Xuân Đào khẽ ợ một cái, thèm liếc tiền đó. Cô thích tiền sai, nhưng tiền nào cũng nhận.
“Trần Oánh, cô đang mơ mộng gì thế? mới việc ở đó năm ngày, mặt mũi nào mà tìm giúp cô. Trước khi nhờ khác thì cô động não suy nghĩ một chút ?”
Không , thật sự là nữ chính tiểu thuyết ? Hay là cô một khác tên là Trần Oánh, chỉ là cô hề ?
“Còn nữa, chuyện do bộ phận nào quản lý, đừng là cô , ngay cả cũng . Cứ chờ .” Cụ thể vẫn đợi cô là Diêu Tú Niên ăn cơm xong trở hỏi, cho nên bây giờ sốt ruột đúng là vô ích.
Trần Oánh thất vọng cúi đầu, giọng hoang mang bất lực: “Vậy, nên tìm ai đây? Thầy Lưu…”
Cô c.ắ.n chặt môi, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng và sự ngây thơ của chủ nghĩa lý tưởng.
Một lát , Trần Oánh hạ quyết tâm, đột ngột ngẩng đầu với vẻ ơn: “Xuân Đào em gái, xin , là quá nóng vội phiền em . Không thể đến huyện một chuyến mà tay trở về, cổng chờ sớm, vẫn thử xem .”
Nói cô định dậy rời .
Trần Xuân Đào đầu óc đầy dấu hỏi, hiểu tiếng ?
Trần Xuân Đào nắm chặt cô , giọng điệu dữ dằn: “Trời nóng c.h.ế.t còn ngoài chờ, cô là chê mạng dài quá ? Cô xuống ăn hết cơm của , đợi lãnh đạo sẽ hỏi.”
Thấy vẻ vội vàng xin , Trần Xuân Đào chặn lời : “ nhắc , hỏi đảm bảo thành công một trăm phần trăm , kết quả thì cô đừng trách . Thu tiền , thầy Lưu là ân sư của cô, là kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa hả?”
Câu cuối cùng toát một chút sự mỉa mai.
Trần Oánh hề , đôi mắt to tròn như quả nho mở lớn, khuôn mặt bánh bao mềm mại nghiêm túc phản bác: “Không, Xuân Đào em gái, em ! Cảm ơn em nha.”
Trong lòng cảm động vô cùng, cô ngay Xuân Đào em gái là một cực kỳ. Bề ngoài kiêu ngạo khó gần, nhưng thực là một đại thiện nhân lòng nhiệt thành. Không chỉ sợ cô nắng, còn sợ cô đói mà đưa cô đến đây ăn cơm.
Còn chu đáo hơn cả Chương Trạch Lãng chỉ việc đồng áng.
Nghĩ đến đây, mắt cô đỏ hoe, dần dần rưng rưng nước mắt, Trần Xuân Đào càng thêm nóng bỏng.
Trần Xuân Đào cô mà thấy tê dại, cơ thể ngả , đe dọa một cách hung dữ: “Trần Oánh, cô thử một tiếng xem!”
Một trong những lý do khiến cô thích gần gũi với Trần Oánh những năm qua, là vì Trần Oánh là một cô gái . Chuyện lớn chuyện nhỏ, chuyện chuyện , đều tránh khỏi một trận lóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-25.html.]
Mà Trần Xuân Đào ghét , đó là hành vi của kẻ ngu. Khóc là thể đổi tình hình ? Có tinh lực và thời gian đó, chi bằng suy nghĩ cách giải quyết vấn đề. Khóc, mãi, phúc khí cũng hết.
Trần Oánh dọa đến mức nghẹn , cứng rắn ngẩng mặt lên, kiên quyết để nước mắt rơi xuống.
Ăn vài miếng cơm trong tư thế cứng đờ, cô run rẩy khẽ: “Xuân Đào em gái, sắp nhịn nổi nữa , thể lau nước mắt ? đảm bảo sẽ nữa.”
Trần Xuân Đào hít một thật sâu, mặt cái đồ ngốc nữa.
Nói thêm một câu nữa, cô cũng sợ lây nhiễm luôn.
Đại đội Lâm Sơn.
Nhà cửa san sát , khói bếp lượn lờ bay lên từ mỗi mái nhà.
Lúc Chương Trạch Lãng xong việc đồng, tan ca. Về đến nhà thấy Trần Oánh , cứ nghĩ cô tan ca nên bếp chuẩn cơm trưa. Bỗng nhiên phát hiện chiếc xe đạp trong nhà kho biến mất, thầm nghĩ .
Thấy em gái từ ngoài về: “Tiểu Nguyệt, xe đạp ở nhà ? Có thấy chị dâu con ?”
Nhớ chuyện Trần Oánh nhắc đến tối qua, cảm thấy đau đầu, cô sẽ vì chuyện mà một huyện chứ?
“Con .” Chương Tiểu Nguyệt giơ quả dâu tằm bọc trong lá dâu tằm chín đỏ tím lên, “Anh, ăn dâu tằm ? Lúc em cắt cỏ lợn thì hái .”
“Em ăn .”
Chương Trạch Lãng sang nhà đội trưởng đại đội, đường gặp chú Ba Lý đang đội mũ rơm.
Chú Ba Lý vốn là đang đến nhà họ Chương, vội vàng gọi : “Tiểu Chương , thím con sáng nay bận quên mất, nhờ với con là vợ con huyện . Bảo xong việc sẽ về ngay, dặn con đừng lo.”
Chương Trạch Lãng cau mày: “Cháu chú Ba Lý, phiền chú chạy một chuyến.” Xem đoán sai.
“Chuyện nhỏ thôi.”
Chương Trạch Lãng do dự một lát, gót về nhà. Ở nhà còn hai đứa em nhỏ, thể bỏ hết thứ mà tìm Trần Oánh ở huyện . Ban ngày ban mặt, chắc sẽ xảy chuyện gì .
Chương Tiểu Nguyệt đang xổm bên ngưỡng cửa, sờ cái bụng đói méo xệch, bĩu môi : “Anh, em đói . Chị dâu ạ?”
Chương Trạch Lãng mặt lạnh: “Đói thì tự nấu cơm ? Con lớn từng mà còn chờ và chị dâu về nấu cơm cho . Chị dâu việc bận, lẽ chiều mới về. Thằng Trạch Nhuận , chạy nữa , trưa còn về nhà.”
Chương Tiểu Nguyệt từ bé sợ cả , ngoan ngoãn trả lời: “Em út sáng nay bắt cá với thằng Đại Hoàng , chắc sắp về ạ.”
Chương Trạch Lãng mệt mỏi bóp sống mũi, sải bước bếp cơm trưa cho ba , “Chương Tiểu Nguyệt, đừng chơi nữa, giúp một tay.”
Chương 14
“Chuyện là như đó, Mẹ, Mẹ xem chuyện chúng còn thể nhúng tay ? Nếu thì cứ coi như con gì.”