Xuyên Không Làm Nương Nghèo, Ta Dựa Vào Hệ Thống Thành Nhà Giàu Nhất Thôn - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-11-24 02:02:18
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nàng tay nghề ô của phu quân , bỏ một nghìn lạng để mua, nhưng nỡ bán, thật nực ... Ai bỏ nhiều tiền như để học ô?”

“Vậy thì đúng là giống Dì Hai , đều thích phóng đại chuyện. Việc ăn của tiệm ô đến mấy thì đến chứ, mua một cây về thể dùng lâu, hơn nữa cũng ngày nào trời cũng mưa. Nhà chúng mở quán thì khác, khách thể đến uống mỗi ngày. Thật hy vọng khi khai trương việc ăn sẽ hơn, cũng giúp gia đình kiếm nhiều tiền hơn.”

“Ta cũng nghĩ như , kiếm nhiều tiền hơn thì cuộc sống gia đình chúng cũng dễ chịu hơn, mua gì là mua cái đó.”

Liên quan đến việc kinh doanh, suy nghĩ của mấy đứa trẻ đều thống nhất.

Tống Thanh Dao Trần Hồng Ngọc khoác lác một hồi, chờ nàng mới đến hậu viện.

“Nương, hàng xóm ạ?”

“Đi .”

“Ghét quá mất, đây chúng ở thôn, Dì Hai thường xuyên đến nhà chơi, bây giờ dọn đây , vẫn thích qua nhà chơi ?”

Tống Thanh Dao bận tâm, “Người bên cạnh giống Dì Hai của các con. Sau quán của chúng khai trương, nàng thể trở thành khách của nhà . Phải lễ độ cần thiết đối với khách nhân, những lời mặt khác.”

Tô Nhị Nguyệt cùng các em gật đầu, “Vâng, chúng con .”

Tống Thanh Dao thấy Tô Cẩm Trình cũng gật đầu cùng các tỷ, bỗng nhiên nghĩ đến con đường của nó. Đứa trẻ bây giờ mới năm tuổi, thể để nó cứ mãi những việc vặt như bưng rót nước trong tiệm .

“Mấy ngày tới sẽ tìm cho Cẩm Trình một học đường, con sẽ học.”

“A?” Tô Cẩm Trình chút bất ngờ, “Nương, chờ quán của chúng khai trương, con ở đây giúp việc ?”

“Con thể giúp việc gì? Trước đây là vì nhà nghèo, còn cách nào khác, bây giờ chúng cũng chút tiền, cũng nên đưa con học .”

Tô Nhị Nguyệt và mấy cô tự nhiên là ý kiến, “Nương đúng, nên học, cũng một tiền đồ .”

Ngay trong cái tên Tô Cẩm Trình, bao hàm kỳ vọng của gia đình đối với nó.

Tống Thanh Dao cũng quên mấy đứa con gái, “Ngoài , dự định mời một nữ sư về đây, dạy các con sách học chữ.”

Tô Nhị Nguyệt chỉ , “Nương là con và Ngũ Nguyệt các em?”

“Chứ còn ai nữa?”

mà, Nương, chúng con là nữ nhi, sách ích lợi gì? Sau cũng thể tham gia khoa cử, chẳng phí tiền ?”

Tống Thanh Dao nghĩ như , “Sao gọi là phí tiền? Ngoài đường phố bao nhiêu cửa hàng, các con nhận những chữ khắc tấm biển ?”

Mấy đứa trẻ đều lắc đầu, “Không ạ.”

“Đến quán cơm nhỏ, tên món ăn của họ tường, các con nhận ?”

Mấy đứa trẻ nữa lắc đầu, “Không ạ.”

“Vậy, sách chữ là vô dụng ?”

“Nương, con chỉ là tốn tiền của gia đình, chỉ cần Cẩm Trình học là đủ .”

“Các con đều là con của . Nữ t.ử thể tham gia khoa cử là chuyện thể đổi, nhưng các con sách chữ, như chỉ lợi mà thôi. Gia đình chúng bây giờ mở quán , nếu kiếm tiền, còn thể kinh doanh thêm những thứ khác. Làm ăn thì quản sổ sách, nếu chữ, mà xem sổ ?”

Tô Nhị Nguyệt nghĩ một chút, hình như cũng là đạo lý , tuy thể thuê công việc , nhưng nếu nhà một chữ nào, lừa gạt cũng .

“Nương, con theo , bảo chúng con học thì chúng con học.”

Tô Ngũ Nguyệt Đại tỷ , cũng gật đầu theo, “Đại tỷ học con cũng học, chúng cùng học chữ, giúp Nương quản việc ăn.”

Hai tỷ tỷ gương, Tô Thất Nguyệt và Tô Cửu Nguyệt cũng lý do gì để từ chối.

“Nương, chúng con cũng đồng ý.”

Tống Thanh Dao mỉm hài lòng gật đầu, “Tốt, ! Vậy cứ quyết định như thế, sẽ sắp xếp trong mấy ngày tới.”

Ngày đầu tiên quán nhỏ khai trương, nhờ giá cả đặt đủ thấp, vẫn thu hút ít khách.

Trần Hồng Ngọc hàng xóm cũng quả thực như lời nàng , khai trương đến ngay.

“Thu Sương, tới ủng hộ việc ăn nhà cô đây!”

Tống Thanh Dao mặt tươi , giơ tay mời , “Mau mời , nước sẽ ngay.”

Tuy quán nhỏ lớn lắm, nhưng xét đến việc mấy đứa trẻ trong nhà còn nhỏ, Tống Thanh Dao vẫn thuê hai tiểu nhị về, như cũng đến mức lũ trẻ vất vả.

Hơn nữa, mấy đứa trẻ đây luôn ở nhà, kinh nghiệm tiểu nhị, Tống Thanh Dao cũng lo chúng sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của khách, nên thuê hai vẫn là thỏa đáng hơn.

Sau khi Trần Hồng Ngọc xuống, tiểu nhị nhanh chóng mang đến cho nàng .

Đang định về hậu viện, tiểu nhị thấy Tống Thanh Dao đang chào hỏi khách thì , “Đông gia, nghỉ ngơi , chúng thể lo .”

Đã đến tiểu nhị, trong lòng họ đương nhiên nên gì. Trước đây họ cũng từng ở tiệm khác, những việc nhỏ như chào khách đương nhiên thể để Đông gia nhúng tay , tiền công thể lấy uổng .

Trần Hồng Ngọc vẫy tay với nàng, “Thu Sương, đây, xuống, tiểu nhị , cô cứ nghỉ ngơi .”

Tống Thanh Dao cũng xuống.

“Trà nước tệ, thơm.” Trần Hồng Ngọc nâng chén nhấp một ngụm, ánh mắt đảo quanh, “Không ngờ nha, hôm nay mới khai trương ngày đầu tiên, nhiều khách đến .”

“Mới khai trương, giá cả thấp, khác tốn đáng bao nhiêu tiền, tất nhiên đến nếm thử . Chờ mấy ngày nữa khôi phục giá bình thường, còn thể giữ bao nhiêu khách thì khó mà .”

“Chỉ cần nhà cô pha ngon, tự nhiên sẽ khách đến. Ta ở ngay cạnh đây, việc ăn trong tiệm cũng ngày nào cũng bận rộn, thể thường xuyên qua đây, hai chúng còn thể chuyện phiếm.”

“Được, nếu gì bất ngờ, quán sẽ khai trương bình thường, ngươi cứ tùy ý ghé qua.”

Trần Hồng Ngọc uống xong một chén , một tay mân mê chiếc vòng ngọc đang đeo tay .

Tống Thanh Dao chú ý đến hành động , liền tùy tiện hỏi một câu. “Chiếc vòng mới mua ? Lần thấy ngươi đeo.”

Trần Hồng Ngọc gật đầu một cái, “ là mới mua, ?”

“Đẹp!”

“Tốn của ít tiền , hơn một trăm lạng!”

【Đinh! Chúc mừng Ký chủ nhận 199 lạng bạc.】

Tống Thanh Dao cố vẻ ngạc nhiên, “Đắt thế ?”

“Cũng tính là đắt lắm , trong tiệm ngọc còn cái đắt hơn nhiều, cái mua còn là giá thấp. Lúc đó một cái ưng ý, nếu mua về, trong lòng sẽ khó chịu lắm.”

“Vẫn là ngươi giàu nha, chiếc vòng hơn trăm lạng, mua là mua ngay.”

Trần Hồng Ngọc , “Chuyện đáng gì, ngoài tiệm ô dù ở nhà, thực nhà còn hai gian cửa hàng cho khác thuê ăn, mỗi tháng đều thể thu tiền thuê.”

【Đinh! Chúc mừng Ký chủ nhận hai gian cửa tiệm.】

Tống Thanh Dao kinh ngạc, “Thật quá! Nói như , cho dù tiệm ô ăn , chỉ cần dựa tiền thuê, mỗi tháng đều một khoản tiền.”

! Cho nên cô thấy đó, tiệm nhà cả ngày nhiều khách , cũng hề hoảng hốt, bởi vì dựa việc kinh doanh để kiếm tiền.”

Bất kể nàng đang khoe khoang thổi phồng, hai gian cửa tiệm quả thực về tay , Tống Thanh Dao sắp sửa bà chủ nhà cho thuê .

Trương Quế Phương đang dẫn Tô Tiểu Thiên phố, lúc bán kẹo hồ lô qua, ánh mắt Tô Tiểu Thiên lập tức thu hút.

“Nương, con ăn kẹo hồ lô, mua cho con một que .”

Trương Quế Phương đồng ý, “Trước khi với con thế nào? Lần đến đây chỉ để mua chút đồ dùng cần thiết về, bây giờ chúng về nhà , những thứ nên mua thì mua.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-khong-lam-nuong-ngheo-ta-dua-vao-he-thong-thanh-nha-giau-nhat-thon/chuong-29.html.]

Tô Tiểu Thiên chịu , “Một que kẹo hồ lô cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, mua cho con một que , lâu lắm con ăn.”

“Có gì ngon mà ăn chứ, về nhà nấu cơm mà ăn.”

“Con , mua cho con một que mà.”

Trương Quế Phương quả thực thể chịu nổi nó, đành gọi bán kẹo hồ lô dừng , mua cho nó một que.

Tô Tiểu Thiên cầm kẹo thì vui mừng khôn xiết, c.ắ.n ngay một viên, “Ngọt quá mất.”

“Con mau ăn , về nhà đừng với mua kẹo hồ lô cho con!”

Vốn dĩ que kẹo nàng cũng định mua cho nó, nhỡ để con bé ở nhà , chắc chắn sẽ vui.

Mua hai que tốn tiền, nên nhất là để Tô Tiểu Tuyết .

Tô Tiểu Thiên ăn gật đầu đồng ý, “Con , con sẽ gì hết.”

“Lần dẫn con phố nữa, khi rõ ràng , đừng đòi hỏi gì cả. Vừa thấy bán kẹo hồ lô là nổi nữa, cái thứ chỉ là sơn thêm chút đường, gì ngon ?”

mà chua chua ngọt ngọt, thật sự ngon ạ.”

“Chỉ một que thôi, tốn của mấy văn tiền . Cha con ở bến tàu cả ngày cũng chẳng kiếm bao nhiêu tiền, nên tiết kiệm chút .”

Tô Tiểu Thiên , que kẹo hồ lô trong tay dường như còn ngọt nữa, “Nương, con , con đòi nữa.”

“Như mới , trẻ con hiểu chuyện, nếu trong nhà tiền, sẽ mua cho con.”

Tô Tiểu Thiên c.ắ.n thêm một viên nữa, chợt liếc thấy một bóng quen thuộc trong một quán ăn nhỏ bên cạnh.

“Nương, mau xem, đó Đại bá mẫu ?”

Trương Quế Phương cũng theo hướng ngón tay đứa bé chỉ, quả nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc.

là.......”

Kể từ cả nhà họ dọn , Trương Quế Phương từng gặp hàng xóm cũ, hóa họ chạy phố thị.

“Nương, Đại bá mẫu việc ở đây ?”

“Ta ?”

Trương Quế Phương quá hiểu tình cảnh nhà nàng . Trước khi thu hoạch lương thực, họ nghèo đến nỗi sắp còn gì để ăn, mấy đứa trẻ gầy gò như , đột nhiên dọn khiến nàng đỗi ngạc nhiên.

Giờ đây nhiều ngày liền thấy về thôn, nghĩa là cả nhà họ chắc chắn chỗ ở bên ngoài.

Làm thuê cho cửa hàng khác, nơi nào cũng bao chỗ ở, mà dù bao ở, chủ quán cũng thể nào cho phép nàng dẫn theo năm đứa trẻ cùng ở.

Trong lòng Trương Quế Phương bỗng nảy sinh một vài suy đoán, chẳng lẽ nàng phát tài , tìm chỗ ở bên ngoài ?

“Nương, chúng nên qua chuyện ?”

Trương Quế Phương chần chừ, cãi vã một trận, quan hệ hai nhà vốn chẳng gì, giờ gặp bên ngoài, qua chào hỏi e là thích hợp.

nếu hỏi cho rõ ràng, Trương Quế Phương cảm thấy tò mò, rốt cuộc nàng đang gì ở bên ngoài.

Nếu đường ăn kiếm tiền nào , Trương Quế Phương cũng bỏ lỡ, gia đình chỉ dựa một Tô Chí Hải thì căn bản .

Sau lớn tuổi , bến tàu cũng thể giữ y ở đó khuân vác hàng mãi .

“Chúng xem.”

Tô Tiểu Thiên cũng theo.

Người thuê thấy khách đến, liền chủ động bước tới tiếp đón.

“Khách quan, mau , uống gì ạ?”

“Ta uống , tìm .”

Trương Quế Phương để ý đến , thẳng về phía Tống Thanh Dao.

“Thu Sương, quả thật là nàng!”

Tống Thanh Dao thấy tiếng đầu , vốn đang trò chuyện vui vẻ với Trần Hồng Ngọc, thấy nàng sắc mặt liền đổi.

“Là các ngươi , ngoài mua sắm ?”

Tô Tiểu Thiên gật đầu, “Nương mua kẹo hồ lô cho con, đang chuẩn về nhà, thấy Đại bá mẫu ở đây nên ghé qua thăm.”

Lúc cả nhà dọn khỏi thôn hề rầm rộ, chỉ sống cuộc sống của , cho nên Tống Thanh Dao cũng Trương Quế Phương mở tiểu quán ở đây.

“Thu Sương, nàng gì ở đây, thuê ?”

Tống Thanh Dao nhếch mép, “Nếu thì còn nữa, dựa mảnh đất ở thôn thì căn bản kiếm bao nhiêu tiền, cả nhà mấy miệng ăn tốn kém, chịu ngoài tìm việc thì ?”

“Vậy mấy đứa trẻ nhà nàng thì ? Cũng ở đây với nàng ?”

“Việc nhà của ngươi xong hết ?”

Trương Quế Phương méo miệng, “Nàng chê hỏi quá nhiều ?”

“Không ý đó, thuê ở đây, nhiều việc , thì giờ rảnh rỗi mà chuyện trò với ngươi.”

“Trước khi đến, rõ ràng nàng đó thoải mái, hỏi hai câu bảo bận rộn, thấy nàng cố tình tránh né!”

“Ngươi nghĩ như thì cũng chẳng , ngươi uống ? Nếu uống thì lập tức hậu viện lấy, uống thì cũng cản trở ngươi về nhà lo việc.”

“........” Trương Quế Phương đương nhiên ý tứ nàng rời .

Tô Tiểu Thiên ăn hết xâu kẹo hồ lô trong tay, kéo Trương Quế Phương rời , “Nương, chúng thôi, quán chắc đắt, chúng đừng ở đây nữa.”

Một xiên kẹo hồ lô mà nó năn nỉ mãi Trương Quế Phương mới đồng ý, nơi như quán thì họ uống nổi.

Trương Quế Phương chút bất lực, đành đưa con trai rời khỏi quán.

Vào một chuyến, chẳng hỏi gì.

Vốn còn nghĩ nếu nàng kiếm tiền, cũng ngoài , nhưng thái độ của Lý Thu Sương rõ ràng là nhiều với nàng .

“Nương, Đại bá mẫu đúng là đang việc ở đây.”

“Còn cần ngươi cho ?”

Tô Tiểu Thiên rụt cổ, dám hó hé nữa.

Mặc dù Tống Thanh Dao như , Trương Quế Phương cũng tin, năm đứa trẻ nhà nàng ? Trà quán thể nào vì thuê một mà nuôi luôn cả con cái của đó.

Suốt đường về, nàng cứ suy nghĩ về vấn đề , nhưng vẫn nghĩ kết quả nào.

Trần Hồng Ngọc mở tiệm nhiều năm, cũng sắc mặt khác, nàng nhận thấy Tống Thanh Dao phụ nữ mở quán ở đây, nên lên tiếng.

“Thu Sương, đó là thích nhà nàng ?”

Tống Thanh Dao phủ nhận, “Cũng là cùng một đại gia đình, nhưng quan hệ lắm...”

“Ta cũng , cho nên nàng thậm chí còn định cho nàng mở quán.”

 

Loading...