Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Đến Vô Hạn Trò Chơi Lấp Hố Văn - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-05-29 15:06:37
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Các người chơi có kẻ nhanh người chậm, số 8 và số 4, chính là hai người cuối cùng.

 

Vì thế, khi nhìn thấy hành động bất ngờ của Hứa Thuật và Quý Xuyên, cả hai đều sững sờ không nói nên lời. Họ chỉ có thể ngây người đứng nhìn hai người kia, cho đến khi cánh cửa phòng bắt đầu từ từ khép lại.

 

Không ai kịp trao đổi hay phản ứng gì, tất cả đều dốc sức trong khoảnh khắc cuối cùng lao về phía căn phòng.

 

Hứa Thuật tựa vào bức tường, thở hổn hển hai hơi, đợi vài giây rồi mới thở phào nhẹ nhõm nói:

“May quá, đoán đúng rồi.”

 

Đúng vậy. Mãi đến khi vừa rồi, cậu mới chợt tỉnh ra: thì ra bọn họ trước nay đều bị quy tắc đánh lừa.

 

Không chỉ riêng cậu, mà là tất cả mọi người đều rơi vào cái bẫy này, chính là câu đầu tiên trong bộ quy tắc:

“Tám người chơi lần lượt ở trong các phòng đánh số từ 1 đến 8.”

 

Chính câu nói này khiến ai cũng mặc định rằng mỗi người phải ở lại căn phòng mà mình đã vào lúc bắt đầu trò chơi, và tối đến thì đương nhiên phải quay về đúng căn phòng đó.

 

Cho nên, tối hôm qua, khi mọi người trở về phòng, đều theo thói quen quay lại đúng chỗ cũ, không ai nghĩ đến việc đổi phòng, hoặc ở chung với người khác.

 

Nhưng… nếu đọc kỹ lại thì thấy rõ, những quy tắc ấy chưa từng nói rằng mỗi người chơi bắt buộc phải ở riêng một phòng, cũng không hề quy định một người một phòng!

 

Chỉ cần vào được trong phòng trước khi cửa đóng, bất kể là phòng nào, bất kể có bao nhiêu người, thì đều được tính là hợp lệ!

 

Công đầu lần này phải thuộc về Quý Xuyên. Nếu không nhờ anh ta phát hiện ra kẽ hở trong quy tắc trước, thì Hứa Thuật chưa chắc đã kịp nghĩ ra cách ứng phó trước khi cửa đóng lại đêm nay.

 

Trong lúc Hứa Thuật còn đang ngẫm nghĩ, thì trong căn phòng tối đen đến mức giơ tay không thấy ngón, bỗng nhiên le lói một tia sáng yếu ớt.

 

Là Quý Xuyên bật sáng màn hình điện thoại.

 

Nhưng ánh sáng đó không từ trên chiếu xuống, mà là từ dưới hắt lên.

 

Hứa Thuật nghi hoặc cúi đầu nhìn sang bên trái và ngay sau đó, tim hắn khẽ chùng xuống.

 

Quý Xuyên đang ngồi bệt dưới đất.

 

Hai tay anh ta nắm chặt lấy chiếc điện thoại, như thể… một người đang c.h.ế.t đuối bám lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

 

Ánh sáng từ màn hình phản chiếu vào đôi mắt anh ta, long lanh từng điểm như ánh sao, trông như thể anh đang cố hấp thụ từng chút ánh sáng ấy để nuôi dưỡng tinh thần đang cạn kiệt.

 

Đôi môi anh khẽ mím lại, để lộ sự căng thẳng và hoảng loạn trong lòng.

 

Hứa Thuật há miệng, định nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở lời ra sao.

 

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, định tìm xác người chơi số 1.

 

Nhưng trong bóng tối đặc quánh này, ánh sáng mỏng manh từ điện thoại từ Quý Xuyên chẳng đủ để chiếu rõ tình hình phía xa, cùng lắm chỉ nhìn được phạm vi chừng hai mét xung quanh.

 

Bất đắc dĩ, Hứa Thuật đành nói:

“Bên chỗ số 1 còn có một cái điện thoại nữa, nếu không thì anh ráng chiếu tạm mấy chỗ xung quanh thử xem? Đợi tìm được cái điện thoại kia, hai cái dùng chung chắc cũng đủ cầm cự cả đêm.”

 

Quý Xuyên trực tiếp đưa điện thoại cho Hứa Thuật:

“Tôi không sao đâu.”

 

Giọng anh run run như không có sức lực gì.

 

Hứa Thuật không nói gì, nhận lấy điện thoại rồi nhanh tay bật đèn pin chiếu thẳng về phía trước.

 

Xác người chơi số 1 nằm trên giường.

 

Xung quanh không có vết máu, xác vẫn còn nguyên vẹn, không hề giống như người vừa trải qua một trận đấu sinh tử căng thẳng.

 

Hứa Thuật bước đến gần, tay sờ soạng trong túi, nhanh chóng lấy được điện thoại của anh ta.

 

Khi quay lại nhìn Quý Xuyên, cậu nhận ra Quý Xuyên gần như cuộn tròn lại, ngồi bệt xuống đất.

 

Anh ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, đầu rũ xuống thấp, mái tóc dài che khuất mặt, trên da mặt có những vết bầm tím tái nhợt.

 

Hai tay anh siết chặt khuỷu tay, gân xanh nổi rõ vì căng thẳng và mệt mỏi.

 

Lúc này, Quý Xuyên người từng khiến Hứa Thuật phải dè chừng giờ lại như một đứa trẻ yếu đuối, bất lực.

 

Sao anh lại sợ hãi như vậy?

 

Hứa Thuật ngẩn người, bước nhanh đến, bật đèn pin chiếu vào Quý Xuyên rồi nhẹ nhàng nói:

“Đã tìm được rồi, đây cho anh.”

 

Quý Xuyên đưa tay đón, nhưng Hứa Thuật để ý thấy tay anh run lên từng chút.

Nam Cung Tư Uyển

 

Anh cố tỏ ra bình thường, không biểu hiện gì, cầm điện thoại của người chơi số 1 rồi ngồi xuống cạnh đó, mở album xem qua.

 

Quả nhiên không có video nào quay hôm nay.

 

Điều này chứng tỏ người chơi số 1 đã c.h.ế.t tối qua thật.

 

Nếu không thì ít nhất cũng phải có mấy đoạn video hoặc hình ảnh lưu lại.

 

Vậy vấn đề bây giờ là, người chơi số 1 c.h.ế.t vì lý do gì?

 

Trong trò chơi này có quy tắc cấm kỵ: không được trộm đồ bên ngoài hoặc lừa gạt người khác.

 

Nhưng Hứa Thuật tìm khắp phòng chỉ thấy một hộp cơm.

 

Đó là hộp cơm người chơi số 1 lấy được sáng hôm qua, ngoài ra không có gì khác.

 

Hơn nữa, người chơi số 1 từng nói rõ khi ra ngoài chỉ có đúng tám hộp cơm.

 

Xét theo tình hình trong phòng, anh ta không hề nói dối.

 

Vậy nên, chắc chắn anh ta không c.h.ế.t vì hai nguyên nhân đó.

 

Nhưng nếu đã loại bỏ hai khả năng đó, thì ngoài những điều cấm kỵ trong quy tắc ra, còn có thể là vì lý do gì?

 

Hứa Thuật quay lại bên Quý Xuyên, tắt đèn điện thoại, im lặng suy nghĩ.

 

Lúc này, Quý Xuyên bỗng lên tiếng hỏi:

“Cậu phát hiện gì chưa?”

 

Có lẽ do ánh sáng lúc này sáng hơn rất nhiều, giọng anh cũng bình tĩnh hơn hẳn.

 

Hứa Thuật liền thuật lại tình hình, rồi suy đoán:

“Nếu hiện giờ chứng minh người chơi số 1 không nói dối, cũng không lấy đi bất cứ thứ gì, thì khả năng số 2 là quỷ gần như chắc chắn rồi.”

 

Nhưng chuyện có đơn giản vậy không?

 

Liệu nhiệm vụ lần này chỉ khó nằm ở cái kẽ hở trong quy tắc kia thôi sao?

 

Dù sao, nếu không có ai phát hiện ra lỗ hổng đó, thì việc người chơi số 1 và số 2 mâu thuẫn, tìm lý do thoái thác ngay từ ngày đầu tiên cũng không khó bị người khác phát hiện ra.

 

Giống như hôm nay, nếu không phải người chơi số 4 ngăn cản, có lẽ số 3 đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-den-vo-han-tro-choi-lap-ho-van/chuong-14.html.]

 

Nghĩ đến đây, Hứa Thuật cảm thấy rất khó hiểu.

 

Nếu số 4 là người chơi kỳ cựu từng trải qua nhiều nhiệm vụ, tại sao lại cố tình cản trở số 3 hành động?

 

Rõ ràng, dù số 2 có phải là quỷ hay không, việc số 3 tố cáo số 2 cũng là chuyện cực kỳ có lợi cho người chơi khác mà…

 

Bỗng nhiên, tiếng xào xạc vang lên bên cạnh, Hứa Thuật quay đầu lại và thấy Quý Xuyên lấy ra một tờ giấy ghi quy tắc, rồi trực tiếp đưa cho cậu.

 

Anh nói:

“Cậu đọc lại xem.”

 

Hứa Thuật nhận lấy, cẩn thận đọc từng câu từng chữ lớn tiếng lên.

 

Anh cố ý đọc thành tiếng để làm Quý Xuyên bớt phân tâm, có lẽ anh sẽ không còn sợ hãi nữa.

 

Đoạn quy tắc không dài, nhưng Hứa Thuật lặp lại đọc đến hai lần.

 

Đến lần thứ ba, khi đọc đến câu:

“Ra ngoài sớm hoặc về trễ đều bị xử tử”,

 

anh bỗng dừng lại một lát.

 

Quý Xuyên cũng lên tiếng:

“Dừng lại.”

 

Hai người nhìn nhau, đều hiểu rằng đối phương cũng đang chú ý đến vấn đề này.

 

Hứa Thuật là người mở lời trước:

“Câu ‘về trễ thì bị xử tử’ có thể hiểu được, nhưng mỗi phòng chỉ có thể mở cửa trong khoảng thời gian nhất định thôi.

 

Người chơi trước giờ cơ bản không thể tự ý mở cửa đi ra ngoài.

 

Vậy thì cái ‘ra ngoài sớm’ kia từ đâu mà có?”

 

Quý Xuyên gật đầu đồng tình.

 

Hứa Thuật tiếp tục nói:

“Vậy nên, quy tắc của trò chơi này bản thân nó đã có vấn đề rồi. Một trò chơi mà quy tắc sai lệch như vậy, người chơi còn phải tuân theo làm gì?”

 

Cậu cảm thấy như sắp tìm được điểm tựa nào đó, chỉ còn thiếu chút nữa thôi.

 

Cậu có linh cảm, chỉ cần thêm một chút nữa, trò chơi này sẽ kết thúc!

 

“Quy tắc là giả.” Quý Xuyên nói giọng khàn khàn.

 

Đúng vậy, quy tắc chỉ là giả!

 

Hứa Thuật phấn khích đến mức suýt bật dậy:

“Đúng rồi! Chính xác! Quy tắc này căn bản không tồn tại thật sự! Ngay từ đầu, chúng ta chỉ có một nhiệm vụ duy nhất được thông báo đó là ‘tìm ra ai trong người chơi là quỷ’!”

 

Tất cả chúng ta đều bị lừa rồi.

 

Nghĩ kỹ lại, nếu cái thông báo nhiệm vụ kia có thể nói rõ, tại sao lại không công khai quy tắc mà lại đưa ra mấy cái quy tắc rối rắm để chia hạng người chơi?

 

Nếu quy tắc thật sự là do hệ thống phát ra, làm sao có thể sai lệch đến vậy?

 

Chỉ có một khả năng duy nhất…

 

Hứa Thuật nhận ra mình đang quá kích động, liền hắng giọng, bình tĩnh lại và nói tiếp:

“Cái gọi là ‘quy tắc’ kia chính là do quỷ tạo ra để mê hoặc chúng ta. Trong trò chơi này, quỷ muốn chơi trò tâm lý chiến với chúng ta, nên về số lượng chúng không phải đa số. Vì thế, hệ thống phải cho chúng đặc quyền cao hơn người chơi bình thường, để có thể đặt bẫy cho chúng ta.”

 

Như biến đổi vật tư bên ngoài, hay việc chỉ có thể mở cửa sắt vào những khoảng thời gian nhất định.

 

Chỉ có vậy mới giải thích được vì sao có đến bảy người chơi phải chia nhau mở cửa, tạo điều kiện cho quỷ gian lận trong đó!

 

Nếu nghĩ theo hướng này, ngay cả chuyện mâu thuẫn giữa người chơi số 1 và số 2 hôm qua cũng có thể hiểu được.

 

Con quỷ cố tình tạo ra sự bất đồng giữa hai người họ, khiến người khác nghi ngờ, rồi từ đó…

 

Hứa Thuật rùng mình, nói:

“Tôi đoán ra cấm kỵ là gì rồi —”

 

Cậu quay sang nhìn Quý Xuyên, định nói tiếp, thì nhận ra đối phương đã dựa vào tường ngủ thiếp đi rồi.

 

 

Quý Xuyên nhắm mắt, mày hơi nhíu lại, lông mi thỉnh thoảng giật giật, trông như đang ngủ không yên.

 

Hứa Thuật chưa kịp nói hết thì nuốt lời xuống, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.

 

Căn phòng lập tức yên tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng thở đều của hai người.

 

Cậu ngáp một cái, cũng định tranh thủ chợp mắt chút rồi tính tiếp.

 

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bỗng nghe Quý Xuyên thì thầm một câu.

 

Hứa Thuật tưởng anh đang nói với mình, liền mở mắt nhìn, nhưng thấy Quý Xuyên vẫn nhắm mắt, mày nhăn lại hơn nữa, như đang nói mớ.

 

Có vẻ anh đang mơ và nói chuyện trong giấc ngủ.

 

Tò mò, Hứa Thuật nhẹ nhàng bò lại gần, chăm chú nghe.

 

Rồi nghe rõ câu:

“Tôi không có… thật sự không có g.i.ế.c họ…”

 

Họ? Là ai?

 

Hứa Thuật nghi ngờ, hạ thấp giọng, lại bò sát thêm một chút để nghe rõ hơn.

 

Bất ngờ, Quý Xuyên mở mắt, gần như đồng thời nắm lấy tay Hứa Thuật.

 

Không kịp phòng bị, Hứa Thuật bị một cú đ.ấ.m đánh trúng vai trái.

 

Cậu cảm thấy như bị đóng búa, đau đến hét lên một tiếng.

 

Quý Xuyên chỉ là phản xạ, đánh trả về phía người gần mình nhất.

 

Anh nhìn chằm chằm Hứa Thuật, nhăn mày hỏi:

“Sao cậu lại đến gần tôi như vậy?”

 

Hứa Thuật lúng túng đáp:

“… Không có gì, chỉ là thấy anh đẹp.”

 

Quý Xuyên trợn mắt, hỏi tiếp:

“Còn muốn nói gì nữa không?”

 

Hứa Thuật lùi lại vài bước, nói liến thoắng:

“Thật ra tôi muốn bàn chuyện trò chơi với anh! Tôi biết cấm kỵ là gì rồi, cũng gần như biết ai là quỷ!”

Loading...