Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Vô Hạn Lưu: Trò Chơi Săn Giết Thần - Chương 7: Hồn ma tại tòa nhà đen tối (7)

Cập nhật lúc: 2025-05-08 09:36:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/xc6A0TZr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất cả những căn phòng mà họ kiểm tra ban nãy, đều chỉ là nhà dân bình thường, thật sự không tìm ra điểm gì kỳ quái hay đặc biệt. Bùi Dật thầm nghĩ, có phải mình đã bỏ sót điều gì không? Nếu không thì sao xem nhiều phòng như vậy mà vẫn không phát hiện ra gì cả.

Cậu vẫn nhớ trước đó có người nói tòa Hắc Lâu này được thiết kế dựa trên một hung lâu. Hung lâu là một căn nhà trước đó đã xảy ra án oan hoặc thảm án, sau đó mới bắt đầu xuất hiện những chuyện kỳ quái, kinh dị. Theo những gì Bùi Dật tìm hiểu được, những vụ án mạng, thảm án thường xảy ra ở những nơi có con số bắt đầu bằng bốn.

Vì tầng hai, tầng ba đều không có manh mối, cậu có linh cảm chắc chắn các phòng ở tầng bốn sẽ có manh mối. Bùi Dật nói ra suy luận của mình cho Trần Mặc nghe, cậu ta gật đầu, vẻ mặt khá căng thẳng, nhìn đồng hồ: “Sắp đến mười một giờ rồi.”

Bùi Dật liếc nhìn, còn năm phút nữa là đèn sẽ tắt lần nữa: “Được, chuẩn bị thôi, cậu leo cột cùng tôi chứ?” Cậu quyết định vẫn không nên đánh cược thì hơn, nhỡ trong phòng không có tác dụng thì sao, chẳng phải sẽ c.h.ế.t chắc sao? Sức lực của lũ cương thi đó rất mạnh.

Trần Mặc lắc đầu: “Em vẫn chọn tủ quần áo vậy, hy vọng là được.” Đây là tầng bốn, cái cột ở tầng hai còn dễ leo, nhưng cột ở tầng bốn, nếu ngã xuống thì ai chịu nổi.

Bùi Dật trả lời: “Được, vậy chúc cậu may mắn.” Nói xong, hai người họ tách nhau ra, mỗi người đi theo một hướng riêng.

Vừa đúng giờ, chỉ nghe thấy những tiếng "tách tách tách" đèn trên trần nhà lại tắt hết, Hắc Lâu chìm trong bóng tối mịt mùng. Chưa đầy một phút sau, lại vang lên vài tiếng nhảy mạnh mẽ.

Trần Mặc trốn trong tủ quần áo, cậu ta luôn có linh cảm rất chính xác, vận may cũng đặc biệt tốt, cậu ta cảm thấy trong tủ quần áo sẽ an toàn. Nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm lo âu.

Vừa rồi cậu ta vội vàng chạy vào, cũng không để ý đã vào phòng nào. Đáng lẽ cậu ta không nên vào phòng ở tầng bốn, lúc nãy quá hoảng loạn. Rõ ràng ban nãy thấy vẫn còn 5 phút nữa mới tới giờ đèn tắt, không hiểu sao mới 1 phút đèn đã tắt.

Lúc nãy cậu ta và Bùi Dật đã xem hai phòng đầu tiên, vậy nên bây giờ cậu ta vào phòng thứ ba? Đúng lúc này, Trần Mặc chợt nhớ ra, không, không đúng! Vừa nãy cậu ta đã tiến về phía trước, vào phòng 404! Nghĩ đến việc nơi đây có thể đã xảy ra án mạng, có rất nhiều hồn ma vất vưởng, Trần Mặc bịt miệng, không dám thở mạnh.

Cậu ta nhỏ con, lại gầy, thế là lập tức co mình vào trong góc tủ. Cậu ta cảm thấy phía sau là một đống quần áo mềm mại. Trần Mặc sờ soạng, muốn xác định lại, hình như là một bộ đồ ngủ, cậu ta thuận tay lấy nó che chắn trước mặt. Trên tủ tình cờ có một khe hở, có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng cũng không nhìn thấy được nhiều.

Lúc này, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn chiếu đến chỗ tủ quần áo. Trần Mặc nhìn rõ, đó là một bộ váy ngủ màu đỏ, ren hoa, cổ chữ V khoét sâu, trông rất gợi cảm, là váy ngủ của phụ nữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-han-luu-tro-choi-san-giet-than/chuong-7-hon-ma-tai-toa-nha-den-toi-7.html.]

Đang nhìn kỹ thì Trần Mặc đột nhiên nghe thấy một tiếng sột soạt truyền đến, cậu ta lắng tai nghe, hình như lúc này có một đôi nam nữ đang làm chuyện ấy trên giường.

Cả tòa nhà không có ai, nghĩ cũng biết đó là thứ gì rồi. May mắn thay, thời gian không kéo dài lâu, một lúc sau, Trần Mặc nghe thấy tiếng quát tháo, cậu ta đưa mắt nhìn ra ngoài qua khe hở của tủ.

Là giọng của một người đàn ông, trầm đục, mạnh mẽ: “Con khốn thối tha! Dám lén tao đi tìm thằng đàn ông khác à?”

Một người đàn ông cao lớn kéo người phụ nữ dậy, sau đó tát lên mặt cô gái hai cái. Vì ánh trăng yếu ớt, Trần Mặc không nhìn rõ, đại khái cũng biết là màn chồng bắt quả tang vợ ngoại tình, nhưng người vợ cũng không phải dạng vừa, mở miệng mắng lại, hai người cãi nhau ầm ĩ, người này mắng “con đĩ thối tha” người kia mắng “đồ chó má”, còn nói cô ta muốn ngủ với bao nhiêu người thì ngủ.

Đôi vợ chồng đó cãi nhau ỏm tỏi. Trong lúc đó, Trần Mặc vẫn không nhìn thấy người phụ nữ. Có lẽ vì cãi nhau quá dữ dội, người đàn ông hung hăng xoay người phụ nữ lại, đẩy một cái, vừa vặn đẩy ngã cô ta về phía tủ quần áo nơi Trần Mặc đang trốn.

Cho đến khi nhìn rõ được bóng lưng của người phụ nữ, Trần Mặc sợ đến mức suýt ngất xỉu, lúc này người phụ nữ đó đang mặc một bộ váy ngủ màu đỏ mà cậu ta vừa sờ thấy! Cậu ta vội vàng đá bộ váy ngủ một cái, muốn đá nó ra khỏi tủ.

Một tiếng “két” vang lên, cửa tủ quần áo mở ra. Đầu óc Trần Mặc ong ong, cậu ta không ngờ tiếng mở tủ lại lớn đến vậy! Trong lòng thầm nghĩ bản thân tiêu đời rồi, bị lộ rồi! Cùng lúc đó, tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng đột nhiên im bặt, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ!

Trần Mặc lại lén lút nhìn ra ngoài, đôi vợ chồng kia không biết đã biến mất từ lúc nào. Căn phòng trống không, chỉ có ánh trăng chiếu trên giường.

Đi đâu rồi? Trần Mặc nhìn đồng hồ, bây giờ là mười một giờ hai mươi, còn mười phút nữa đèn mới sáng lại. Bên trong tủ quần áo được chiếu sáng bởi ánh sáng yếu ớt từ đồng hồ của cậu ta, Trần Mặc chăm chú nhìn đồng hồ trên tay, cầu nguyện cho thời gian trôi qua nhanh hơn. Trong lúc đang thầm đếm thời gian, lúc này Trần Mặc lại đột nhiên phát hiện một phần tầm nhìn phía trước bị thứ gì đó che khuất.

Bên trong tủ quần áo bỗng tối sầm lại, Trần Mặc gần như theo phản xạ muốn hét lên, nhưng thực sự quá sợ hãi, sợ đến mức không biết phải kêu thế nào.

Cậu ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đôi mắt đàn ông hung dữ, lúc này đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào khe hở của tủ, chính là đôi mắt của người chồng lúc nãy!

 

Loading...