Vợ Góa Của Gã Chăn Lợn - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-11-18 15:18:37
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau mấy tỷ cưới thì cưới, gả cũng gả, đều lập gia đình, trong ngôi nhà cũ chỉ còn lão phụ lão mẫu tóc bạc trắng cùng nàng mười mấy tuổi, ngoài việc nấu cơm, những việc vặt khác đều đổ dồn lên vai nàng.
Trừ bỏ những dịp lễ Tết thể tránh , mấy ca ca của Hứa Nghiên ngang qua cửa nhà cũng vòng qua một đoạn đường, sợ rằng gặp mặt bám víu. Ngày thường nào ai đến thăm phụ mẫu, chuyện thấy cũng chỉ lão già đáng đời.
Bởi vì Hứa lão tú tài quen thói hút m.á.u con cái, trong nhà từ khi chuyện bắt đầu giấu tiền, một khi lão già tìm thấy, những tiền mất, mà còn mắng như tôn tử. Sau khi thành , dù xây nhà thuê nhà tuyệt hậu trong thôn, họ cũng dọn . Mặc dù , lão già vẫn cách dăm ba bữa đến thăm dò, thỉnh thoảng đến xin xỏ. Không lấy tiền thì cũng vớ thứ gì bỏ miệng.
Ích kỷ tham lam ham ăn, sinh con quản việc nuôi dưỡng.
Hứa Nghiên lớn hơn một chút cũng , hiện tại nàng chỉ thể sách nhận mặt chữ nhiều hơn. Ai trong ba thôn năm dặm mà đức hạnh của Hứa lão tú tài, cưới cô nương Hứa gia, mong chính là hy vọng tức phụ hiểu lý lẽ rộng lượng. Nếu thể nhận vài mặt chữ thì coi như là kiếm lời.
Giống như đại tỷ Hứa Nguyễn, lúc bà mối se duyên : "Cô nương chữ, việc nhanh nhẹn, việc trong nhà việc ngoài đều quán xuyến hết, còn xinh , sinh đứa bé cũng sẽ sai ..."
Cho nên, dù lễ hỏi kêu giá cao, ngưỡng cửa nhà cũng vấp ngã ít .
Thế nhưng, Hứa lão tú tài nhận mười sáu lượng lễ hỏi, cứng nhắc cho của hồi môn một đồng xu nào, chỉ với vài cái chăn mền, lão gả đại cô nương .
Sinh trong gia đình , phụ mẫu như , việc chỉ thể tự lo liệu.
Để thể nhận thêm mặt chữ, khi phụ gọi nàng chạy việc vặt, Hứa Nghiên mặc cả với lão, dạy cho vài chữ lạ hoặc cho nàng những tờ giấy bỏ khi lão văn. Không là do già mềm lòng do già ít việc nhàm chán, một tiểu cô nương gây sự mặt lão cũng thấy phiền lòng, lâu dần, lão còn cố ý tìm việc vặt sai đứa con út của chạy việc.
Khoảng thời gian là lúc quan hệ giữa hai cha con là hòa thuận nhất, thể lấp đầy bụng, thỉnh thoảng thưởng thức một bữa ăn ngon, lâu lâu đấu khẩu, tinh thần con cũng lên.
Mãi cho đến khi Hứa Nghiên mười ba tuổi, Hứa lão tú tài cảm thấy mấy năm gần đây tình trạng , quyết định thi cử nhân. bạc trong tay chỉ đủ để nghỉ ngơi và ở trọ, thể mời bảo lãnh ? Ruộng đất đều chia hết, năm mẫu còn là ruộng của dòng họ, bán cũng bán . Chỉ thể vơ vét từ ba nhi tử.
Lão già hiếm hoi g.i.ế.c con gà nhà nuôi, ngoài bếp phu nhân băm gà cho nồi: "Nhớ kỹ, chỉ bằng ngần nước thôi. Nước sôi thì dùng lửa nhỏ hầm.”
"Vẫn là lửa nhỏ bằng ba ngón tay ?"
Mỗi bước mỗi xa
" , ngàn vạn đừng hầm cạn nước gà của , nếu chắc thì cứ đến thư phòng tìm đến xem."
"Không , , ông cứ yên tâm xem sách, đừng lo lắng", mẫu Hứa Nghiên vội vàng vẫy tay bảo lão già , sợ rằng những việc vặt lỡ việc sách của lão.
Lão già mặc quần áo chỉnh tề chắp tay lưng bước ngoài, miệng vẫn còn lầm bầm: "Bảo lo lắng? Ta lo lắng chỉ thể ăn thịt cháy khét thôi. Aix, vẫn là đại cô nương khéo tay, con bé gả , ăn gà kho cũng bỏ tiền mua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-goa-cua-ga-chan-lon/chuong-4.html.]
Đi đến cửa thư phòng thấy tiểu khuê nữ trở về, chờ một lát, thấy đến gần, lão hỏi: "Ba trưởng của con ? Có đến ?”
Hứa Nghiên liếc lão một cái, ậm ừ: "Người đều là họ đến thì cũng sẽ đến tận cửa gây sự , dám đến ?”
"Cái gì? Trong miệng ngậm đường hả? Nói rõ ràng hơn một chút.”
"Đến, đều đến.”
Đến trưa, cứ như hẹn , bọn họ dắt díu gia đình cùng đến, cửa cũng hỏi han gì, dù cũng chẳng chuyện , chỉ ước lão đầu câm , ăn cơm trong yên lặng, ai về nhà nấy.
đồ ăn dọn lên bàn, lão đầu thả xuống một tiếng sét: "Ta thi cử nhân, tu dưỡng âm thầm bao nhiêu năm nay, đảm bảo sẽ đỗ. Chỉ là tiền tìm bảo lãnh, mỗi nhà các con cho mượn tám lượng. Đợi phát đạt sẽ trả cho các con gấp bội.”
Hừ, cái lão lừa miệng há cũng quá lớn, tám lượng ư? Chi bằng trói nhi t.ử của lão bán lừa luôn , cũng đỡ cho lão cớ ngày nào cũng đến đòi cái lấy cái .
Ba bọn Hứa lão đại giật , lấy thì chỉ thể giả vờ thấy, gắp những miếng nhiều thịt cho vợ con, còn thì múc canh chan cơm, bưng bát lên là vục miệng.
"Này, đang chuyện với các con đấy, lên tiếng .”
Thấy bọn họ vẫn cái dáng vẻ câm như hến đó, lão đầu đập mạnh cái bàn: "Các con thể đừng thiển cận như thế ? Ta mà đỗ cử nhân, các con sẽ cần nộp thuế nữa. Tiền sẽ về hai ba năm, hơn nữa còn trả gấp bội cho các con nữa chứ.”
Hứa lão đại đặt bát xuống, buồn bã : "Phụ , chúng con chỉ là bám víu đồng ruộng mà sống, còn nuôi con, gì tám lượng? Hơn nữa, bao nhiêu tuổi ? Tôn t.ử cũng sắp cưới tức phụ luôn , còn thi cái gì nữa.”
Hứa lão đầu liếc ba đứa nhi tức, hắng giọng, nhất quyết : "Trước hết cứ xoay sở ở nhà họ hàng , sẽ trả nhanh thôi.”
"Ấy, thật đấy, đội cái búi tóc hoa râm , ai ngu ngốc mà chọn ? Không đến hai năm nữa là chân duỗi thẳng cẳng luôn .” Lão Tam liếc lão một cái, "Lúc trẻ bản lĩnh đó, về già thì đừng mơ mộng hão huyền nữa, kẻo cho con cháu sống dở c.h.ế.t dở, đức hạnh.”
Nói xong, ôm nhi t.ử kéo tức phụ thẳng ngoài, hai nhà thấy cũng dậy bỏ . Dù cũng tiền, cơm cũng ăn , lâu hơn nữa cũng chỉ là chuyện tào lao.
"Đồ cái bọn khốn nạn, lật trời ."
Hứa Nghiên bỏ lỡ cơ hội chuồn , đành rụt ghế, dám phát một tiếng động nào, sợ rằng lửa cháy sẽ lan đến .