Vậy mà hắn lại cố tình chọn đúng ngày bàn sính lễ để tuyên bố rằng bản thân đã có người thương, một mực đòi từ hôn.
Khi ấy, nàng vừa tròn mười chín tuổi, cái tuổi được xem là đã lỡ làng duyên phận.
Lại nghiễm nhiên trở thành một “phế thê” trong mắt người đời.
Những kẻ hay chuyện đều không ngớt lời chế giễu nàng.
Nàng đã phải rất khó khăn mới có thể thoát khỏi bóng ma mà hắn đã gieo rắc.
Vậy mà nay, hắn lại ép nàng làm kế thất.
Khi còn ở nhà chờ xuất giá, mẫu thân đã truyền dạy cho nàng mười tám chiêu “trạch đấu thuật”.
Bà chỉ mong nàng có thể khiến cho hậu viện Tạ gia gà chó không yên, làm cho Tạ Cửu Lang phải hối hận không kịp.
Mối nhục năm xưa hắn sỉ nhục nàng, nỗi đau hôm nay hắn gây ra cho nàng, thù này nhất định phải báo.
Vậy mà đến ngày nàng xuất giá, mẫu thân lại thay đổi ý định.
Bà cắn chặt chiếc khăn tay, gương mặt đầy vẻ uất nghẹn xen lẫn xót thương.
“Thôi, thôi vậy, mẫu thân không cầu con phải trả bằng được mối hận này nữa.”
“Chỉ mong ngày sau con có thể sinh hạ được một hai mụn con, vững vàng ngồi trên ngôi vị chính thất.”
“Đừng để bản thân phải rơi vào cảnh cô độc lẻ loi.”
Nàng dùng chiếc quạt tròn che đi nửa khuôn mặt, ý cười cong cong nơi khóe mắt, vành môi.
“Mẫu thân đừng khóc nữa, hắn cưới được con, con quả thực là cầu còn chẳng được ấy chứ.”
Mẫu thân nào hay biết, chỉ ngỡ nàng đang cố lời an ủi, cứ thế sụt sùi mãi cho đến tận lúc nàng bước lên kiệu hoa.
Hắn đã đẩy nàng vào tình cảnh này, vậy mà còn dám trơ trẽn đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ đến thế.
Tạ Cửu Lang bị nàng mắng cho đỏ bừng cả mặt, tức tối phất tay áo bỏ đi.
“Ngày trước nàng đâu có như thế này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vi-hon-phu-cu-muon-ep-ta-lam-thiep/2.html.]
“Nếu đã ngoan cố đến mức này, nàng cứ chờ đó mà nhận lấy bài học cho mình.”
2
Sáng ngày thứ hai, theo lệ, nàng phải đến bái kiến công công và bà bà.
Nàng sai người đi mời Tạ Cửu Lang đến cùng, nào ngờ lại hay tin đêm qua hắn đã nghỉ lại tại phòng của một thị thiếp.
Nàng bất giác nhíu chặt mày, không chút kiêng dè mà buột miệng mắng.
“Miệng thì luôn nói với cố phu nhân tình sâu nghĩa nặng, vậy mà vẫn chẳng quên được việc ngủ cùng thị thiếp hay sao.”
“Ngủ với thị thiếp, lẽ nào hắn không mảy may nghĩ đến việc sẽ sinh thêm con cái, làm lung lay vị thế của ba đứa trẻ đáng thương kia ư.”
Dù đã sớm biết Tạ Cửu Lang là hạng người vô liêm sỉ, nhưng nàng quả thực không ngờ hắn lại có thể bại hoại đến mức này.
Trong một thoáng, nàng có chút phân vân, liệu một người phụ thân như thế, đối với hài tử trong bụng nàng, là phúc hay là họa đây.
Nàng khẽ đưa tay chạm nhẹ vào bụng, cúi đầu miên man trong dòng suy nghĩ thầm kín.
Vậy mà Tạ Cửu Lang vẫn một mực không chịu đến.
Động phòng thì hắn không vào, đến việc bái kiến trưởng bối hắn cũng chẳng buồn xuất hiện.
Rõ ràng, hắn đã quyết tâm không cho nàng một chút thể diện nào.
Nàng hừ lạnh một tiếng, đoạn tự mình cất bước đi bái kiến trưởng bối.
Tạ lão gia và Tạ phu nhân vốn là những bậc cố giao của gia đình nàng.
Nhưng kể từ khi xảy ra chuyện từ hôn tai tiếng ấy, hai nhà đã xem như trở mặt thành thù.
Tạ phu nhân giờ đây nhìn nàng, cũng chẳng còn vẻ thân tình như mấy năm về trước, chỉ lạnh lùng cất tiếng hỏi.
“Mạnh thị, đêm qua tại sao ngươi vẫn chưa cùng Cửu Lang động phòng.”
Nàng cũng không ngờ Tạ phu nhân lại có thể nhằm thẳng vào mình như vậy.
Nha hoàn đang đỡ lấy nàng, bàn tay bất giác siết chặt lại.