Vạn Thiên Y - Đi Thiên Lăng Học Viện
Cập nhật lúc: 2025-05-06 13:53:28
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm ngày sau Mạc Thiên Y tạm biệt Vân gia lên đường đi Thiên Lăng Học Viện, bởi ba ngày trước Ngạn Lân đã rời đi và thông báo tháng sáu là thời điểm chiêu sinh, nếu không tới kịp sẽ phải đợi một năm nữa.
Mạc Thiên Y vốn không để tâm lắm vì còn tận ba tháng thời gian, nhưng do ở Vân gia đã chán lên nàng quyết định đi sớm, trên đường vừa du ngoạn sơn thủy vừa tu luyện tăng cao thực lực.
Theo lời Ngạn Lân thì Thiên Lăng tập trung toàn bộ cường giả nổi danh trong thế hệ trẻ của Vũ quốc, nhân tài nhiều phải tới vài trăm, mà thiên tài thì có vài chục người nắm giữ sức mạnh vô tiền khoáng hậu, chấn động cổ kim.
Việc này đã khơi dậy chiến ý cho Mạc Thiên Y, nàng muốn giấm đạp tất cả thiên tài dưới chân, trở thành người mạnh nhất.
"Thiên Y cô nương, đây là một chút quà nhỏ nhà ta chuẩn bị, chỉ là vài đồ ăn vặt và đồ cá nhân dùng trên đường đi" Vân Vũ cười cười nói.
Vân Kiều mang một túi đồ khá to đưa cho Mạc Thiên Y, nàng tiểu thư của Vân gia lúc này đã không còn chút oán hận hay giận dỗi nào đối với Mạc Thiên Y, thậm chí đã trở thành tỷ muội thân thiết khóc lóc khi biết nàng rời đi.
"Tỷ tỷ, đi đường cẩn thận, nhớ năm sau về mua quà cho muội nha" Vân Kiều khẽ nói, nàng rút cây trâm trên đầu ra tặng cho Thiên Y coi như quà tạm biệt.
"Muội ở nhà nhớ phải chịu khó tu luyện đó" Mạc Thiên Y cầm cây trâm cài lên đầu, vuốt nhẹ tóc Vân Kiều cười nhẹ.
Vân Kiều hai mắt hơi đỏ mà đi xuống, Vân Minh đi lên, hắn cầm một thanh kiếm gỗ ném cho Mạc Thiên Y nói: "Ta không có gì tặng ngươi, đây là thanh kiếm làm từ gỗ Tuyết Tùng, không quý giá mong ngươi không chê"
Mạc Thiên Y rút kiếm ra, bên trên thân kiếm được khắc dòng chữ: Vạn Dặm Bình An - Mạc Thiên Y.
"Ta rất thích, đa tạ!" Nàng mỉm cười nói, đeo nó sau lưng chứ không thu vào nhẫn không gian.
"Được rồi mọi người không cần tiễn nữa, đa tạ mấy hôm nay đã tiếp đãi cháu, sau này trở về sẽ lại cùng mọi người tâm sự!" Mạc Thiên Y chắp tay hơi cúi đầu nói.
Nàng giây sau liền tung người nhảy lên lưng Hắc Hùng Vương, con gấu này đương nhiên thành vật cưỡi của nàng lên đi theo, nó gầm lên một tiếng rồi lao người chạy đi.
"Đi đường cẩn thận"
"Thượng lộ bình an!"
"Đa tạ Thiên Y cô nương"
"Nhớ phải quay về đó!"
Phía sau người của Vân gia liên tục hò hét, vẫy tay chào tạm biệt, có vài người còn bay theo liên tục nói cảm ơn trong nước mắt. Vân Mộc cũng xuất hiện, lão thi triển pháp lực dựng lên một pháp tượng khổng lồ đứng giữa Thương Vân trấn.
Pháp tượng cao năm trượng, đỉnh thiên lập địa đứng đó đầy uy nghiêm. Vân Mộc hơi cúi đầu, pháp tượng cũng cúi đầu theo thể hiện sự biết ơn Mạc Thiên Y.
Chính nàng đã cứu mạng lão, cho lão sự tân sinh bước vào cảnh giới cao hơn. Cũng chính nàng lưu lại linh dược, giúp Vân gia đột phá có thêm sáu vị Nguyên Anh cảnh.
Đối với Vân gia, đây không khác gì cứu mạng của gia tộc hơn trăm người bọn họ. Vì chỉ cần Vân Mộc ngã xuống thôi, Lăng gia và Bạch gia sẽ diệt sạch Vân gia, đây là lời Lăng Kính Thiên từng tuyên bố.
Vậy lên cái cúi đầu này không nặng một chút nào, hoàn toàn xứng đáng.
Mạc Thiên Y nhìn lại, ngay lập tức nàng đánh ra một đòn Côn Bằng quyền, âm dương khí b.ắ.n thẳng lên trời tạo thành một con Côn Bằng khổng lồ gầm lên tiếng vang rung trời.
Đây là lời đáp lại của nàng!
Nàng xuất phát từ Vân gia đi ra bên ngoài thế giới, bản thân như một con Côn Bằng sải cánh bay cao chín tầng trời tìm kiếm lý tưởng và tự do. Mà rồi sẽ có một ngày nàng quay về, trở về gia tộc nơi nàng cất bước, về bên những người đã khóc tạm biệt nàng.
"Ta nhất định quay trở lại!"
...
Theo lộ trình mà Ngạn Lân vạch ra cho nàng, điểm đến đầu tiên Mạc Thiên Y tới là Đại Nguyên thành, một toàn thành cổ trấn giữ vạn dặm vùng đất này. Đây thuộc về Đại Nguyên vương, một vị vương gia thực lực vô cùng mạnh mẽ.
"Từ Thương Vân trấn đến đó cũng mất mười ngày, nhưng ta không vội lên mười năm ngày cũng được"
"Hiện tại tu vi đạt đến Kim Đan cảnh hậu kỳ, trải qua thiên kiếp đã đánh bóng đến tận cùng, nhưng chỉ lực lượng là chưa đủ mà còn phải xem sức chiến đấu của ta"
"Luyện Thiên Kinh truyền thừa tổng cộng mười hai môn bảo thuật, Âm Dương Phù kinh truyền thừa hai môn bảo thuật và năm môn thần thông. Học hết chỗ này chắc hoá điên mà c.h.ế.t "
"Mà đi cả ngày hơi đói rồi, Tiểu Hắc, ngươi đi kiếm gì đó ăn đi"
Nhìn lên bầu trời thấy thái dương đã ngả dần về phía tây thì nàng quyết định dừng lại. Dù sao buổi tối hành tẩu chốn sơn lâm rất nguy hiểm.
Mạc Thiên Y vỗ vỗ Hắc Hùng Vương, nàng đặt tên cho nó là Tiểu Hắc để dễ gọi, mà con gấu này cũng không kháng nghị gì thậm chí còn tỏ ra thích cái tên mới này, nó nghe lệnh phi thân vào trong rừng kiếm đồ ăn.
Nàng kiếm một chỗ trống sạch sẽ dựng lều, đốt lửa trại, đồ dùng cắm trại được Vân gia tặng mấy bộ dùng dọc đường, chất liệu lại rất tốt vừa chống mưa lại cản gió lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-thien-y/di-thien-lang-hoc-vien.html.]
Sau khi sắp xếp xong chỗ ngủ tối nay thì trong rừng sâu cũng truyền ra tiếng gầm và âm thanh gào thét, hiển nhiên Hắc Hùng Vương đã kiếm được con mồi và đang cắn giết.
Chỉ một lát sau nó quay trở lại với một con hổ vằn trong miệng, m.á.u tươi vẫn còn chảy nhỏ giọt xuống đất, mùi tanh xộc lên khiến Mạc Thiên Y nhíu mày, thầm nghĩ lần sau phải bảo Tiểu Hắc kiếm con gì nhỏ chút.
Mà nàng cũng không lo con hồ lớn như này ăn không hết, vì đại bộ phận con vật đều bị Tiểu Hắc nuốt sạch, nàng chỉ lấy một cái đùi đem nướng thôi cũng đủ lo rồi.
Cứ thế một người một gấu bên đống lửa ăn bữa tối của mình, trong đêm tối ánh sáng từ ngọn lửa nhỏ và mùi thịt nướng thu hút không ít động vật đến, thậm chí có cả linh yêu đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm.
"Gào!"
Hắc Hùng Vương gầm lên, khí tức khủng bố tuôn trào làm rung chuyển cây cối, khiến tất cả đám động vật sợ hãi chạy mất, có vài con thì bị doạ đến nằm sấp xuống run rẩy không dám động đậy.
Đám linh yêu cũng tỏ ra sợ sệt lùi đi xa, bọn chúng cảm nhận được khí tức cường đại của Hắc Hùng Vương, đây là sự áp chế tuyệt đối về huyết mạch của yêu thú.
Mạc Thiên Y khẽ cười, có Hắc Hùng Vương ở đây nàng không phải lo đêm ngủ gặp nguy hiểm nữa, yêu thú tu vi càng cao thì linh giác càng cao, đối với việc phát hiện kẻ địch có thể từ trăm dặm mà nhận ra.
"Tiểu Hắc, ta đi ngủ trước, ngươi lát ngủ ngon"
Nàng đi vào trong lều đi ngủ, thực ra đạt đến Kim Đan cảnh có thể không ngủ cũng được, nhưng đây là thành thói quen giúp ích cho cơ thể.
Hơn hết là buổi đêm không có gì làm á!
Hắc Hùng Vương bên ngoài gầm nhẹ, thở một hơi thổi tắt lửa, nó cuộn tròn người lại nằm cạnh lều của Mạc Thiên Y khép hờ đôi mắt, không bao lâu phát ra tiếng ngáy ò ò theo nhịp.
Cứ vậy một người một gấu trải qua đêm đầu tiên trong rừng, sáng hôm sau Mạc Thiên Y dậy đi vào rừng tìm được vài con thỏ đem nướng coi như bữa sáng. Ăn xong nàng và Hắc Hùng Vương tiếp tục lên đường.
Trên đường đi Mạc Thiên Y tranh thủ tu luyện vào buổi sáng, nàng ngồi trên lưng Hắc Hùng Vương để thần thức tiến vào không gian chiến đấu đánh nhau với Kim Sắc Bạo Viên, đến tầm chiều tối sẽ ra bên ngoài đi dạo kiếm đồ ăn.
Trình tự như vậy liên tục lặp lại, thi thoảng nàng sẽ thay đổi khi tay không giao chiến với Hắc Hùng Vương, con gấu này làm bá chủ Hắc Thiên sơn mạch không biết bao nhiêu năm lên thực lực cực kì mạnh mẽ.
Mạc Thiên Y có thể thu nó làm thú nuôi chỉ vì nàng nắm giữ Luyện Thiên kiếm và bí thuật tăng cao tu vi, để Hắc Hùng Vương cảm thấy nguy hiểm mà lựa chọn thuần phục.
Nhưng đã là giao chiến luyện tập thì nàng sẽ không dùng hai vật đó, kết quả không ngoài dự đoán khi nàng bị Hắc Hùng Vương đập bay hơn trăm bước, móng vuốt của nó chọc thủng phòng ngự của nàng.
"Phòng ngự của ta hiện tại khoảng Nguyên Anh cảnh sơ kỳ, mà Tiểu Hắc là Nguyên Anh hậu kỳ, vậy thử vận dụng Luyện Thiên kinh xem thế nào"
Mạc Thiên Y vận chuyển Luyện Thiên kinh, bộ kinh văn này bình thường không vận chuyển thì như một công pháp hạ phẩm, nhưng một khi được sử dụng thì lại toả ra khí tức khủng khiếp đến đáng sợ khiến Hắc Hùng Vương sợ hãi.
"Tiểu Hắc, toàn lực tấn công cho ta!" Mạc Thiên Y ra lệnh.
Hắc Hùng Vương là thượng cổ dị chủng, huyết mạch của nó có một phần của viễn cổ Long Hùng, một khi toàn lực tấn công thì Hư Nguyên cảnh sơ kỳ cũng phải tránh lui.
"Gào!" Nó gầm lên một tiếng, lao như bay trong vài tích tắc đã đến trước Mạc Thiên Y, bàn tay to lớn vung xuống xé rách không khí phát ra tiếng ù ù kinh người.
"Xích Huyết thuẫn!" Mạc Thiên Y khẽ quát.
Ầm!
Tiếng nổ chấn động vang lên, chỉ thấy móng vuốt của Hắc Hùng Vương đã dừng lại trước mặt Mạc Thiên Y một chút xíu, mà ngăn cách cả hai chính là một tấm màn mỏng màu hồng nhạt.
"Gào!'
Hắc Hùng Vương gầm lên rồi lùi lại, nó cảm nhận được một luồng uy áp đến từ sâu trong linh hồn, nó không dám lại gần tấm màn kia mà chạy cách xa ra chục mét mới dừng lại.
Mạc Thiên Y khẽ cười hài lòng, Xích Huyết thuẫn là chiêu nàng học được trong thời điểm ở Vân gia, sau khi thử nghiệm có thể đoán tấm màn này dễ dàng chịu được cống kích của Hư Nguyên cảnh.
"Vậy chả phải nói ở Nguyên Anh cảnh ta đứng thế bất bại sao?"
Nàng chạm nhẹ vào tấm màn, nó vô cùng chân thật chứ không giống như được linh lực tạo thành, hơn nữa màu hồng nhạt này lại yêu dị doạ sợ cả Hắc Hùng Vương, thật không hiểu như nào.
"Được rồi tiếp tục lên đường thôi"
Nàng thu hồi Xích Huyết thuẫn lại rồi gọi Hắc Hùng Vương tới, con gấu giờ mới hết sợ hãi mà để Mạc Thiên Y leo lên lưng.
Cả hai lên đường, lại trải qua một tuần thì đến được phạm vi của Đại Nguyên thành. Mạc Thiên Y nhảy xuống đi bộ, nàng dự địch dựng lều ngủ một đêm rồi sớm mai vào thành.
Nhưng nàng vừa dựng lều xong thì từ bên trong rừng chạy ra năm người, bốn nam một nữ, bọn họ nhìn Mạc Thiên Y mà ngạc nhiên, rồi lại nhìn Hắc Hùng Vương mà sững sờ.
"Haha không ngờ lại gặp được một mỹ nhân ở đây, bản thiếu là Tiêu Nhân, thiếu chủ của Đông Nguyệt các"