“Tạ Trình, chàng có biết ta ghét nhất điều gì không?”
Đồng tử hắn khẽ co lại, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, trả lời nhanh như đã thuộc lòng từ trước.
“Dĩ nhiên là biết, A Ý ghét nhất là bị lừa dối.”
Hắn nắm lấy tay ta, nụ cười vẫn dịu dàng như nước, tựa như vẫn yêu thương ta tha thiết.
“A Ý, ta đã hứa với nàng, sẽ luôn ở bên cạnh nàng, yêu thương nàng, chăm sóc nàng. Hãy tin ta.”
Tin tưởng ư.
Sự tin tưởng của hắn, sao mà rẻ mạt đến vậy.
Ta cụp mắt xuống, khẽ đáp một tiếng:
“Ừm.”
Hệ thống báo hiệu, thời gian đếm ngược còn lại năm ngày.
6
Nhân lúc tinh thần còn chút minh mẫn, ta dẫn theo Thanh Hà ra ngoài một chuyến.
Đúng như dự liệu, Chu Tuyết Như đã chờ ta ở đó từ lâu.
Kể từ khi Tạ Trình cấm cửa, không cho nàng ta bước chân vào Tạ phủ, ta cũng ít có dịp gặp lại.
Cách đây không lâu, nghe nói nàng ta đã từ chối hôn sự với nhà họ Thẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-met-rung-dong-syrh/7.html.]
Hôm nay gặp lại, trông nàng ta rạng rỡ hơn trước rất nhiều, dường như vừa đạt được ước nguyện nào đó.
“Muội muội, đã lâu không gặp, sao trông muội ngày một tiều tụy thế này. Hầu gia đâu, sao Hầu gia lại không đi cùng muội?”
Nàng ta vận một bộ váy lụa thêu kim tuyến lộng lẫy, hoa bướm như đang bay lượn, trên đầu cài một cây trâm ngọc trai Nam Hải cỡ lớn, toát lên vẻ quý phái yêu kiều.
Phát hiện ánh mắt ta dừng lại trên cây trâm, nàng ta đưa tay khẽ vuốt lại mái tóc, trong mắt không giấu nổi vẻ đắc ý.
Cách đây không lâu, Nam Hải có tiến cống một hộp trân châu hồng quý hiếm cho triều đình.
Những viên trân châu ấy to như trứng chim bồ câu, quả thực là báu vật khó tìm.
Tạ Trình biết được, bèn vào cung xin gặp tỷ tỷ của mình, Tạ Hàm.
“Tháng sau là sinh thần của A Ý, những viên trân châu này quả thực rất hợp với nàng ấy.”
Sau đó, Tạ Hàm cười bảo ta:
“Trân châu Nam Hải hình dáng ra sao ta còn chưa kịp nhìn thấy, đã bị nó xin mất rồi. Bao năm nay, hễ ta có được món đồ tốt nào, nó lại như mèo ngửi thấy mùi cá tanh…”
Các cung nữ đứng hầu nghe vậy đều lấy tay che miệng cười khúc khích.
Duy chỉ có Trương ma ma là nét mặt đầy vẻ hài lòng:
“Thiếu gia của chúng ta nay đã trưởng thành rồi, biết một lòng một dạ thương yêu phu nhân.”
Tạ Hàm mỉm cười, nắm lấy tay ta:
“Chờ đến ngày sinh thần, nàng nhất định phải mang vào cung cho ta xem đó.”
Nhưng Tạ Hàm e rằng sẽ phải thất vọng rồi.
Thấy ta chỉ nhìn cây trâm mà không nói lời nào, nụ cười trên môi Chu Tuyết Như càng thêm rạng rỡ.
“Muội muội có phải cảm thấy cây trâm này rất hợp với ta không?”
“Á!”
Đột nhiên, nàng ta thét lên một tiếng kinh hãi.
Thanh Hà đã không thể nhịn được nữa, xông tới giật phăng cây trâm trên đầu nàng ta, kéo theo cả một mảng tóc.
Chu Tuyết Như ôm đầu, hét lên thảm thiết:
“Tiện tỳ, ngươi dám vô lễ với ta!”
“Ngươi nên thấy may mắn vì mình còn mang họ Chu. Bằng không, cái thứ thừa thãi trên cổ ngươi đã chẳng giữ được rồi.”
Thanh Hà siết chặt thanh trường kiếm trong tay, khiến sắc mặt Chu Tuyết Như tái nhợt, suýt chút nữa thì ngã khuỵu xuống đất.