Tương Khắc - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-07-19 10:33:19
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm đó Thẩm Vân Thư là do đầu óc phát rồ, khi bình tĩnh , cô hối hận đến mức đ.â.m đầu tường, dù cô vội vàng kết hôn đến mấy cũng nên tìm .
Ngày dương lịch là Chủ Nhật, Tiểu Tri Ngôn đến trường, cô cũng nghỉ , ngày nay cô bận rộn việc, thời gian ở bên nhóc. Buổi sáng, cô đưa nhóc đến bờ sông, mặt sông đóng băng dày. Cô nhóc trượt băng từ lâu , hôm nay thể chơi bao lâu tùy thích.
Tiểu Tri Ngôn vui đến phát điên, lúc đầu cần cô đẩy từ phía , dần dần, nhóc thể tự điều khiển hướng . Bây giờ trời vẫn còn sớm, sông chỉ hai cô cháu, Thẩm Vân Thư cần luôn theo nhóc, cô bờ, mắt rời khỏi nhóc.
Tiểu Tri Ngôn đang trượt vui vẻ, khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên nghiêm túc . Thẩm Vân Thư đến bên cạnh cô, vẻ mặt đổi với Tiểu Tri Ngôn: “Cháu cứ tiếp tục trượt , cô chuyện với chú Thời Lễ một lát.”
Chu Thời Lễ đưa thứ đang cầm trong tay cho Tiểu Tri Ngôn xem: “Tiểu Tri Ngôn, chú Thời Lễ mang quà đến cho cháu , món đồ chơi cháu thích nhất.”
Tiểu Tri Ngôn sa sầm mặt, đầu chỗ khác, nhóc cần quà của chú , chú cũng còn là chú Thời Lễ của nhóc nữa.
Chu Thời Lễ đối xử lạnh nhạt cũng cảm thấy ngượng ngùng, giải thích với Thẩm Vân Thư: “Anh đến tặng quà sinh nhật cho Tiểu Tri Ngôn, ngày sinh nhật thằng bé lẽ đến .”
Thẩm Vân Thư thấy thật sự thú vị, cô mặt mũi bây giờ dày đến mức , rốt cuộc thế nào mà thể coi như chuyện gì xảy , đến mặt cô, những lời như .
Cô , nghiêm túc hỏi: “Là mất trí nhớ, là đầu úng nước ?”
Nụ mặt Chu Thời Lễ thể duy trì nữa, dừng một chút, hỏi: “Em và… Phùng Viễn Sơn ở bên ?”
Thẩm Vân Thư bình tĩnh trả lời: “Chuyện hẳn là liên quan gì đến .”
Chu Thời Lễ : “Anh lành gì, hồi học thích đánh , còn từng vài chuyện ở Quảng Châu, cùng đường với em .”
Thẩm Vân Thư tức đến bật : “Anh , còn thì hả?”
Chu Thời Lễ im lặng một lát, : “Nếu em mua căn nhà đó, thể tìm giúp em, chắc chắn thể lấy cái suất đó.”
Thẩm Vân Thư cắt ngang lời : “Không cần.”
Trước đây cô từng nghĩ dù kết thúc của họ khó coi đến mấy, ít nhất cũng nên một điểm chung là khi chia tay sẽ phiền . Xem cô thực sự chẳng hiểu gì về cả, cô là đây mắt cô mù, là che giấu quá sâu.
Hôm nay dứt khoát rõ một , cô : “Sau chúng gặp mặt cứ coi như quen thì hơn.”
Chu Thời Lễ khó khăn mở lời: “Anh hứa với trai em là sẽ chăm sóc cho em, bây giờ thể trơ mắt em nhảy hố lửa .”
Thẩm Vân Thư lạnh mặt, cô lo lắng Tiểu Tri Ngôn nên hạ giọng : “Cút.”
Tiểu Tri Ngôn thấy sắc mặt cô út đúng lắm, nhóc trượt xuống khỏi xe trượt băng, chạy nhanh đến, dùng hình nhỏ bé che chắn cho cô út ở phía , giọng non nớt hung dữ lên cũng khí thế: “Không bắt nạt cô út! Ông !”
Thẩm Vân Thư sợ nhóc sợ hãi, cúi ôm nhóc lòng, dịu giọng an ủi: “Không , chúng cãi , Tiểu Tri Ngôn ở đây, ai bắt nạt cô út .”
Tiểu Tri Ngôn vẫn hung dữ lườm Chu Thời Lễ: “ , cháu thể bảo vệ cô út.”
Thẩm Vân Thư mặc kệ Chu Thời Lễ, ôm Tiểu Tri Ngôn lấy xe trượt băng ở gần đó: “Mệt ? Chúng chợ , cô út ăn kẹo hồ lô .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuong-khac/chuong-17.html.]
Sự chú ý của Tiểu Tri Ngôn chuyển hướng, nhóc Thẩm Vân Thư: “Cháu tiền lì xì, cô út, chúng về nhà lấy , mua kẹo hồ lô cho cô út, cô út ăn mấy xiên thì mua mấy xiên.”
Thẩm Vân Thư : “Tiểu Tri Ngôn của chúng lợi hại thật, tiền mua đồ ăn cho cô út .”
Tiểu Tri Ngôn vòng tay ôm cổ Thẩm Vân Thư: “Cô út, cháu sẽ ngày càng lợi hại hơn nữa.”
Thẩm Vân Thư trả lời: “Cô út mà.”
Nước mắt nén trong mắt Tiểu Tri Ngôn rơi lộp bộp xuống, nhóc cô út thấy, vùi mặt cổ cô út. Lúc nãy nhóc thực chút sợ hãi, sợ bảo vệ cô út, nếu nhóc thực sự thể trở nên lợi hại thì mấy.
Thẩm Vân Thư dùng cằm cọ cọ cái đầu nhỏ xù lông của nhóc, trong lòng hận thể băm vằm Chu Thời Lễ thành trăm mảnh. Lần mà còn dám đến gần, cô sẽ tát thẳng mặt , cô thấy chính là vì đây đánh nên mới khiến nghĩ cô quá tính.
Mỗi bước mỗi xa
Tiểu Tri Ngôn khó dỗ, cô vui vẻ thì nhóc cũng vui vẻ. Hai cô cháu nắm tay đường, mỗi ăn một xiên kẹo hồ lô.
Thẩm Vân Thư đến tiệm thịt mua một miếng thịt, còn mua thêm ít xương ống lớn, buổi trưa nấu canh xương ống với dưa cải muối chua, buổi tối thì gói sủi cảo. Hai cô cháu hơn nửa tháng ăn sủi cảo , Tiểu Tri Ngôn cô gói sủi cảo, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, Thẩm Vân Thư véo mũi nhóc, cũng cong mắt .
Bà cụ Cố cũng đến mua thịt thấy cảnh , lòng bà như tan chảy. Thẩm Vân Thư ngẩng đầu thấy bà cụ Cố, sững , : “Bà đến mua thịt ạ?”
Bà cụ Cố cũng : “ , chẳng là Tết Dương lịch , buổi tối ăn sủi cảo, khó khăn lắm mới cầu bà một , bà cũng chiều chứ.”
Thẩm Vân Thư bà cụ thể hiểu lầm điều gì đó, nhưng bà rõ ràng, cô cũng tiện phủ nhận giải thích gì, chỉ thể .
Những lời đồn đại phố bà cụ Cố đương nhiên đều , mặc dù bà mấy hỏi Viễn Sơn, đều một mực phủ nhận, chỉ đều là tin đồn nhảm, hai họ chuyện gì cả.
Lời mà là đây bà chắc chắn sẽ tin.
cháu trai nuôi từ nhỏ, tính cách đứa cháu thế nào, bà già rõ nhất. Anh việc luôn trầm , sẽ chỉ nghĩ đến mắt mà nghĩ đến . Anh mặt giúp một cô gái giữa ban ngày ban mặt sẽ chiêu mời những lời đàm tiếu như thế nào, nhưng vẫn .
Nếu ở đây thực sự gì, thì đó là coi bà như trẻ con mà dỗ dành .
Tiểu Tri Ngôn nuốt hết kẹo hồ lô đầy miệng, chỉ củ hành tây đất, với bà cụ Cố: “Bà nội, hành tây của bà rơi .”
Nói nhóc đến, nhặt củ hành tây đất lên, đưa cho bà cụ Cố.
Bà cụ Cố cúi nhận củ hành tây, ngang tầm mắt với nhóc, hiền từ: “Cháu là Tiểu Tri Ngôn ? Cảm ơn cháu nhé, bà còn hành tây rơi .”
Tiểu Tri Ngôn lễ phép trả lời: “Cháu là Tiểu Tri Ngôn, bà nội, bà tên cháu ạ?”
Bà cụ Cố : “Vì bà quen cô út của cháu, cô út cháu nhà một bạn nhỏ đáng yêu, hôm nay bà cuối cùng cũng gặp bạn nhỏ đáng yêu .”
Tiểu Tri Ngôn phản ứng lời của bà cụ Cố, khuôn mặt nhỏ dần đỏ lên, nhóc ngẩng đầu cô út một cái, ngại ngùng với bà cụ Cố: “Bà nội cũng đáng yêu lắm ạ.”
Bà cụ Cố nhịn , ha ha lớn, cả đời bà đây là đầu tiên khác đáng yêu.
Khóe môi Thẩm Vân Thư cũng nở nụ , cũng lạ thật, Tiểu Tri Ngôn tính cách khá rụt rè, bình thường gặp lạ là cứ thích trốn lưng cô, nhóc và bà cụ Cố hình như chút hợp một cách bất ngờ.