Trúc mã ta yêu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-07 16:13:36
Lượt xem: 5
1.
Ta và Bùi Hằng là kẻ thù không đội trời chung, vừa tròn một năm thành thân, hắn liền ngã ngựa mất trí nhớ.
Tỉnh lại lần nữa, trí nhớ của hắn… dừng lại ở thời điểm chúng ta còn chưa thành thân.
Hắn săm soi búi tóc phụ nhân trên đầu ta, cười khẩy một tiếng:
“Ồ, thế mà cũng gả được chồng à?”
“Công tử nhà ai có mắt như mù dữ vậy?”
Dù rằng Bùi Hằng bị ngã ngựa là vì cứu ta…
Nhưng giờ phút này, ta vẫn chỉ muốn nhét cái khăn lau chén vào cái miệng chó của hắn!
Ta lạnh lùng hừ một tiếng, ngẩng cao đầu phản kích:
“Phúc phần lớn vậy, đương nhiên không đến lượt chàng hưởng.”
Bùi Hằng sững lại một lúc, rồi lơ đãng hỏi:
“Thành thân được bao lâu rồi?”
Ta lườm hắn một cái, “Sắp tròn năm.”
Hắn im lặng thật lâu, sau đó thấp giọng hỏi:
“…Với ai?”
Ta nghiến răng, giọng đầy căm phẫn:
“Với một tên khốn. Nhắc tới hắn làm gì cho bẩn miệng.”
Vậy mà Bùi Hằng như chợt nghĩ ra điều gì, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt, cắt không còn giọt máu…
2.
Ta đoán chắc hắn đã hiểu lầm.
Không rõ trong đầu Bùi Hằng nghĩ ta gả cho ai, nhưng sắc mặt hắn lúc này chẳng khác nào người ch.ết vợ.
Bùi Hằng quay đầu, nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới buồn bã nói:
“Vậy... phiền nàng báo với người nhà ta một tiếng.”
Ta gật đầu: “Khỏi cần phiền. Người bên Tướng quân phủ ngày nào cũng tới hỏi ngươi đã tỉnh chưa.”
Đúng lúc đó, nha hoàn bước vào bẩm:
“Phu nhân, người của Tướng quân phủ đang đứng chờ ngoài cửa.”
Ánh mắt Bùi Hằng thoáng hiện vẻ thất vọng:
“Đã có người tới đón ta, vậy ta liền...”
Ta chờ hắn nói tiếp, nhưng giọng hắn càng nói càng nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ma-ta-yeu/chuong-1.html.]
Ta nghi hoặc hỏi: “Chàng ‘liền’ làm sao?”
Hắn im lặng thật lâu, rồi mới thấp giọng:
“Chân ta... hơi đau, nhất thời không đi được…”
Ta suýt phun cả ngụm trà ra ngoài.
Hắn mà cũng biết… kêu đau sao?
Năm ấy ta theo phụ thân ra biên ải, hắn vì thua cược với ta mà một thân một mình chạy từ kinh thành đến tận biên cương.
Bị Bùi Đại tướng quân, phụ thân hắn đánh năm mươi quân côn, lưng m.ô.n.g toạc cả da, m.áu me đầm đìa.
Ta khóc đến sưng cả mắt, hắn cũng không rên nửa lời.
Mà giờ gãy cái chân lại biết kêu đau?
Có điều gì đó sai sai thì phải.
Ta liền lấy tĩnh chế động, không nói không rằng, chỉ im lặng quan sát, xem hắn muốn bày trò gì.
Hắn chờ một hồi, thấy ta không phản ứng, nghiến răng làm bộ muốn ngồi dậy.
Ta hoảng hốt giữ vai hắn lại:
“Chàng muốn làm gì! Đại phu đã dặn, chân gãy rồi mà còn lộn xộn, đừng mong đi đứng như trước!”
Bùi Hằng thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy… xin được quấy rầy thêm vài ngày.”
Hóa ra vòng vo cả buổi, là đang chờ ta mở miệng giữ lại.
“Vậy chàng cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.” Ta đứng dậy định đi.
Chợt nghe sau lưng tiếng hắn vang lên:
“Hắn... đối xử với nàng tốt chứ?”
Ta khựng bước, nghiêng đầu nhìn lại, chớp mắt:
“Chàng hỏi ai?”
Bùi Hằng khó khăn mở miệng:
“Phu quân của nàng…”
Ta nheo mắt:
“Chàng nghĩ ta gả cho ai?”
Mặt hắn trắng như giấy, đáp khẽ:
“Ngoài... Tống Lâm An... còn ai nữa…”
Chậc. Bảo sao sắc mặt như đưa đám. Hóa ra là tưởng ta gả cho Tống Lâm An.