Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trong Làng Có Cô Gái Tên Tiểu Phương - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-06 17:43:48
Lượt xem: 1,432

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

04

 

Lục Cẩm Trình là vì liên lụy đến chuyện của cha mình nên mới bị điều đến làng chúng tôi.

 

Đội sản xuất phân công anh ta quản lý chuồng gia súc – nơi bẩn thỉu và vất vả nhất.

 

Không chỉ phải cắt cỏ, trộn cám, mà còn phải dọn dẹp phân trong chuồng, rồi gánh hết chỗ phân đó ra hố ủ ở đầu làng phía đông.

 

Nếu không hoàn thành đủ chỉ tiêu thì đến khẩu phần cơ bản cũng không được nhận đủ.

 

Nhưng một thiếu gia vàng ngọc sống sung sướng từ bé như anh ta, thì làm sao từng đụng đến những việc như vậy?

 

Vì vậy thời gian mới đến, anh ta đến cả chuyện ăn cơm cũng là vấn đề.

 

Tôi vẫn nhớ tháng đầu tiên, tay anh ta toàn là bọng nước, vai thì bị đòn gánh mài đến rớm máu, ngay cả thùng phân cũng gánh không vững, thường xuyên làm đổ đầy người.

 

Người trong làng đều tránh né anh ta.

 

Sợ rằng chỉ cần nói thêm một câu sẽ bị xem là cùng một giuộc.

 

Tôi thấy anh ta đáng thương, không nỡ làm ngơ.

 

Thường mang lương khô đến cho anh ta, cũng hay giúp anh ta cắt cỏ, trộn cám, dọn phân sau khi tôi xong việc của mình.

 

Về sau, công xã của chúng tôi sáp nhập với hai công xã lân cận.

 

Để tạo điều kiện cho bọn trẻ có chỗ học, công xã quyết định cải tạo nhà kho ở đầu làng phía đông thành trường tiểu học.

 

Khi biết công xã chuẩn bị tuyển thêm giáo viên, tôi mặt dày đến nhà đội trưởng mỗi ngày, mong ông ấy có thể sắp xếp cho Lục Cẩm Trình một suất dạy học ở trường.

 

Đội trưởng bị tôi quấn lấy đến hết cách.

 

Ông gõ tẩu thuốc vào tảng đá, thở dài:

 

"Phương à, nể tình cha mẹ cháu năm xưa hy sinh để bảo vệ kho lương, chú liều một phen giúp cháu chạy mối này, nhưng có lấy được suất hay không thì phải xem vận số thằng nhóc ấy."

 

Cứ thế, Lục Cẩm Trình buông bỏ đòn gánh, trở thành giáo viên tiểu học.

 

Dù vì vấn đề thân phận mà tiền lương chỉ bằng một nửa người khác, nhưng ít ra anh ta cũng có cơm ăn.

 

Tôi và Lục Cẩm Trình quen biết bảy năm, năm năm vợ chồng.

 

Tôi coi anh ta là tất cả cuộc đời, dốc toàn lực yêu thương và che chở.

 

Nhưng kết cục thì sao…

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Khi có cơ hội quay về thành phố, anh ta không hề do dự mà vứt bỏ tôi.

 

05

 

Kiếp trước, sau khi Lục Cẩm Trình mang con rời đi, tôi gần như mỗi tuần đều viết thư gửi cho họ.

 

Nhưng chỉ một tháng sau, những lá thư ấy lần lượt bị trả lại.

 

Lý do đều giống nhau: không tìm thấy người tại địa chỉ đã ghi.

 

Về sau, tôi cũng nhiều lần tìm đến Đài Thành.

 

Lần nào cũng mang theo hy vọng, rồi mang theo thất vọng quay về.

 

Thành phố tỉnh lớn đến thế, tôi chỉ dựa vào cái tên Lục Cẩm Trình, căn bản chẳng thể tìm nổi anh ta.

 

Mãi đến năm năm sau, tôi mới gặp lại anh ta và con trai.

 

Đó là vì Tống Nguyệt Đào về quê ăn Tết, cha con họ cũng theo về cùng.

 

Nghe mẹ của Tống Nguyệt Đào khoe khoang khắp làng.

 

Nói Lục Cẩm Trình đã sắp xếp cho con gái bà ta vào làm công nhân ở nhà máy dệt, lương tháng tới ba mươi đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-lang-co-co-gai-ten-tieu-phuong/2.html.]

 

Người trong làng vừa khen con gái bà ta có phúc, vừa liếc mắt đầy ẩn ý nhìn tôi.

 

Lúc ấy, trong ánh mắt con trai nhìn tôi đã đầy lạnh lùng.

 

Nó cũng không chịu mở miệng gọi tôi là mẹ nữa.

 

Vài ngày về làng, nó luôn bám lấy Tống Nguyệt Đào.

 

Còn Lục Cẩm Trình thì tiếp tục dối gạt tôi.

 

Anh ta bảo tôi chờ thêm hai năm nữa, đợi đơn vị phân nhà xong sẽ đón tôi lên thành phố.

 

Nhưng lại thêm hơn mười năm trôi qua, con trai đã vào đại học rồi.

 

Tôi vẫn ở trong căn nhà nát ở nông thôn, chịu đủ lời giễu cợt và khinh thường của dân làng.

 

Cho đến năm 1995, Lục Cẩm Trình cuối cùng lại quay về.

 

Nhưng lần này là để bàn chuyện ly hôn với tôi.

 

Nghe nói anh ta đã mua được ba tầng nhà lầu ở thành phố, nếu muốn thêm tên Tống Nguyệt Đào vào giấy tờ, thì cần có giấy đăng ký kết hôn của hai người.

 

Con trai cũng đến khuyên tôi.

 

Nó nói trước rằng:

 

"Mẹ với ba con sống ly thân bấy lâu, cũng chẳng khác gì ly hôn, chi bằng sớm để ba được tự do. Từ nhỏ đến lớn đều là dì Đào chăm sóc con, mẹ đã từng làm được gì cho con chưa?"

 

Sau đó nó lại nói:

 

"Mẹ với ba con nhìn vào trông như cách nhau hai chục tuổi, hoàn toàn không giống vợ chồng, sao mẹ cứ bám riết không buông thế?"

 

"Mẹ phải hiểu, nếu không vì bị liên lụy mà bị đưa về nông thôn, thì ba con đã chẳng cưới một người phụ nữ quê mùa, chưa biết được mấy chữ như mẹ."

 

Lời của con trai như một lưỡi d.a.o nhọn, đ.â.m vào tim tôi rồi xoáy đi xoáy lại.

 

Nhưng tôi vẫn nhất quyết không ly hôn.

 

Dù tôi biết rằng, việc nắm giữ mảnh giấy chứng nhận đó, chẳng qua chỉ là một kiểu tự an ủi tinh thần, trên thực tế hoàn toàn không ràng buộc được Lục Cẩm Trình.

 

Tôi…

 

Tại sao tôi phải thành toàn cho cặp chó má đó?

 

Trừ khi tôi chết.

 

Dù có chết, tôi cũng phải để cái dấu thép trên tờ giấy đăng ký kết hôn kia khiến cặp cẩu nam nữ ấy buồn nôn.

 

Mãi đến về sau, khi tôi hấp hối nằm trên giường bệnh, người trong làng gọi vô số cuộc điện thoại cho Lục Cẩm Trình và con trai.

 

Nhưng hai cha con họ chẳng ai quay về.

 

Trước khi chết, thứ duy nhất ở bên tôi.

 

Chỉ là tờ giấy đăng ký kết hôn đã ố vàng và quăn góc.

 

Chính khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu ra.

 

Tờ giấy đó, với Lục Cẩm Trình, chẳng qua chỉ là một tờ giấy lộn.

 

Nhưng nó lại trói chặt cả cuộc đời tôi, làm tôi lãng phí hết quãng thanh xuân tươi đẹp.

 

May thay, tôi đã có cơ hội lựa chọn lại một lần nữa.

 

Kiếp này, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời khác, rời xa người đàn ông đã khiến tôi đau khổ suốt một đời.

 

Nhưng lúc này…

 

Chưa phải là lúc tôi đề nghị ly hôn.

Loading...