Ngoại truyện của Tống Từ
14.1
Lần đầu tiên tôi gặp Tô Vân Sơ là tại buổi lễ chào mừng sinh viên mới của trường. Vào thời điểm đó, tôi chỉ có một suy nghĩ đó là cô ấy thật xinh đẹp.
Thường xuyên nghe bạn học đồn là chỉ cần có tiền thì cô ấy có thể làm bất cứ điều gì nhưng trực giác nói với tôi rằng cô ấy không phải là loại người như vậy.
Tôi đã thấy cô ấy chia sẻ ổ bánh mì của mình với những con mèo hoang trong trường học, cũng đã thấy cô ấy cực khổ làm việc và bị người khác làm khó. Nhưng trên đường về sau giờ làm, cô ấy vẫn sẽ mua thức ăn và nước uống cho người già ăn xin ở bên đường.
Tôi nghĩ, từ thời điểm đó, tôi đã phải lòng cô ấy rồi.
Sau đó, tôi lại thấy cô ấy ở quán cà phê. Vừa lúc tôi và bạn cùng phòng chơi trò thật hay thách và tôi bị thua. Tôi đã chọn thử thách và từ đó thuận theo tự nhiên mà có được Wechat của cô ấy, nhưng tôi không đủ dũng cảm để nói chuyện với cô ấy.
Một lần tình cờ, tôi biết được bà ngoại của cô ấy đã qua đời, nghe nói cô ấy từ nhỏ đã được bà chăm sóc. Tôi lo lắng cô ấy sẽ nghĩ không thông nên vội vã chạy đến bệnh viện tìm cô ấy. Khi tôi tìm thấy cô ấy ở góc cầu thang của bệnh viện, tôi ngây người, cô ấy khóc rất đau lòng như thể một cái chạm cũng sẽ khiến cô ấy vỡ vụn.
Ngày đó, cô ấy nói với tôi rất nhiều chuyện, tôi muốn an ủi cô ấy nhưng tôi không biết nên nói gì nên chỉ có thể giữ im lặng. Có lẽ vì vậy mà cô ấy giận dỗi và chạy đi. Tôi không dám đuổi theo, tôi sợ nếu đuổi theo rồi mình cũng sẽ không biết nói gì, lại khiến cô ấy tức giận thêm.
Năm cuối đại học, cuối cùng tôi cũng khởi nghiệp thành công. Tôi rất vui vì rốt cuộc tôi đã có đủ tự tin để tìm cô ấy nhưng khi tôi tìm thấy cô ấy, đúng lúc thấy một người phụ nữ tát cô ấy một cái.
Người đó tôi đã gặp là mẹ của Hứa An ở khoa của chúng tôi. Tôi muốn đến giúp cô ấy nhưng tôi không biết phải dùng thân phận gì để giúp, càng lo lắng nếu tôi qua đó sẽ khiến những người đang xem náo nhiệt nói những lời khó nghe hơn nữa. Tự nhiên tôi lại làm cô ấy tức giận nên tôi chỉ có thể đợi bên ngoài nhà hàng.
Nhân tiện tôi đã gửi tin nhắn cho giáo viên hướng dẫn của mình. Ban đầu trường có một dự án nghiên cứu muốn tôi đi nhưng tôi không đi, Hứa An đã nộp đơn từ rất lâu. Giáo viên đã chuẩn bị để cho cậu ta đi nhưng bây giờ tôi đã thay đổi quyết định rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/trai-tim-vun-vo/chuong-6.html.]
Tôi ngồi trên xe, lặp đi lặp lại những gì mình muốn nói khi gặp cô ấy nhưng khi gặp được cô ấy, đầu óc vẫn bị trì trệ, thậm chí còn nói ra những lời khó nghe, tôi ước mình có thể tát mạnh vào mặt mình một cái. Bây giờ tôi thực sự không còn cơ hội nào với cô ấy nữa.
Có lẽ là ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, cô ấy đã đồng ý trở thành bạn gái hợp đồng của tôi nhưng như vậy chưa bao giờ là đủ. Tôi đã bắt đầu nghĩ cách làm sao loại bỏ hai từ "hợp đồng" đi.
14.2
Tôi rất thích đưa cô ấy đến tham dự tiệc rượu, tôi thích nghe người ta nói câu "Bạn gái của anh rất xinh đẹp, hai người rất hợp nhau". Tôi càng thích khi ở trong bữa tiệc, cô ấy sẽ thường xuyên đi tìm tôi.
Nghe nói khu ký túc xá khoa Nghệ thuật của trường sẽ được xây dựng lại, tôi biết cơ hội của mình đã đến rồi. Tôi dành hết tiền dư để mua một căn hộ hai phòng ngủ ở trung tâm thành phố. Tôi muốn cô ấy chuyển đến sống cùng tôi, việc này sẽ tạo điều kiện cho chúng tôi phát triển mối quan hệ hơn. Tất nhiên, tôi sẽ không ép buộc cô ấy làm những điều cô ấy không muốn.
Chúng tôi đã thuận lợi sống chung với nhau, tôi rất thích cảm giác này. Mỗi ngày khi tan làm về nhà, cô ấy luôn đặt sẵn đồ ăn ngoài rồi chờ tôi cùng ăn, tôi uống say cô ấy cũng sẽ chăm sóc tôi.
Nhưng thời gian trôi qua, tôi bắt đầu tham lam hơn, tôi không muốn kéo dài thêm nữa, tôi muốn thẳng thắn nói với cô ấy rằng tôi thích cô ấy, tôi sợ cô ấy sẽ đột ngột kết thúc hợp đồng rồi nói cô ấy muốn rời đi.
Ngày hôm đó, tôi uống hai chai rượu trắng để lấy dũng khí tỏ tình với cô ấy. Sự im lặng của cô ấy khiến trái tim tôi như nhảy lên tận cổ. Lúc tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ từ chối thì không ngờ cô ấy lại chủ động hôn tôi và tôi cũng không nghĩ mối quan hệ của chúng tôi sẽ tiến xa hơn vào đêm đó.
Sau đó, tôi hỏi cô ấy có hối hận không, cô ấy nói sẽ không bao giờ hối hận, vào lúc ấy, tôi muốn đưa cả mạng sống của mình cho cô ấy.
Ngày hôm sau, tôi đã đặt làm một chiếc nhẫn, tôi quyết định sẽ cầu hôn cô ấy khi cô ấy tốt nghiệp.
Nhưng đôi khi mọi thứ không diễn ra như ý muốn, tôi và Quý Sâm kể từ khi mới quen đã không hợp nhau, có lẽ là do không hợp từ trường. Anh ta biết tôi thích Tô Vân Sơ nên muốn tranh giành với tôi. Giờ anh ta còn mở công ty để cạnh tranh ác ý với tôi.
Ngày nhận chiếc nhẫn cũng là lúc công ty của tôi đối diện với nguy cơ phá sản.