Sắp tới đợt thi cuối cấp việc học ngày càng nặng, dạo chỉ chăm chăm tìm nên việc học phần sa sút, đỉnh điểm nhất là cuộc họp phụ giữa kì 2 cô giáo ngừng nhắc nhở với là liên tiếp tuột 10 hạng trong vòng 2 tháng. Và tránh một trận trách phạt và cấm túc trong nhà.
“Huhu… bảy ngày gặp … đang gì… nhớ … nhớ quá .”
Nằm dài bàn than thở ngừng.
“Vi Vi… ăn cơm học tiếp.”
Mẹ gọi vọng từ ngoài .
“Vâng ạ.”
Trong bữa cơm, hết thở ngắn đến thở dài, cuối cùng ba cũng chịu nổi: “Con ruốt cuộc là .”
Ba bất lực lên tiếng.
“Ruốt cuộc gì thì , cứ thế ai ăn vô cho nỗi.”
Mẹ buôn đũa ấm ức bảo.
“Ba con gì , chỉ là ngày ngày đến trường thì ở nhà học bài thấy tù túng quá.”
“Sao nữa.”
Ba thản nhiên đáp.
“Người thường học ép quá những tiếp thu ngược còn tẩu quả nhâp ma.”
Không ai hồi âm.
“Người còn bảo dục tốc thì bất đạt, ba thấy con dùi đầu vô học 7 ngày liên tiếp nếu còn tiếp nữa chắc chắn sẽ hoá điên mất.”
Vẫn ai hồi âm.
“Mà nếu con gái của hai vì học mà hoá điên chẳng hai uổng công sức bao năm vung đắp cho con mà lúc đó mất luôn đứa con gái ngoan hiền .”
Dĩ nhiên cũng ai hồi âm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-viet-ten-minh-vao-qua-khu-cua-anh/chuong-7-thoa-thuan.html.]
Và cứ thế là cứ luyên thuyên cả buổi, đến khi khô hết cả cổ họng thì: “Được , kể lể cả buổi, cần cũng là con ngoài dạo chơi .”
do dự gập đầu như giã tỏi.
“Được thôi nhưng chúng đạt thoả thuận."
“Thoả thuận gì ạ.”
“Nếu tháng còn trở về hạng cũ, thì tiền tiêu vặt cắt hết, đồng thời chuyên ngành học và trường đại học sẽ do ba chọn, con cải.”
Ba nghiêm túc bảo.
vốn thích vẻ từ nhỏ nên thi thiết kế thời trang của đại học ở thành phố A, nhưng ba cảm thấy chỉ nghề giáo là định. Thật là lợi dụng hoạn nạn mà. bảy ngày gặp Khải Phong, chỉ sợ nếu chậm trễ nữa chắc chồng sẽ bắt mất, nên việc quan trọng nhất là gặp , với tin năng lực của nên đáp cần suy nghĩ: “Được ạ, thoả thuận như .”
“Được , ba cho phép con tự cân bằng thời gian giữa việc học và chơi nhưng về về trễ quá 10 giờ, và tuyệt đối yêu đương.”
“Được , như ý thì ăn cơm , sẽ sức chơi .”
Mẹ bảo.
Sau khi tắm và chiếc đầm trắng chấm bi nhẹ nhàng, chạy vội đến tiệm ăn của bà ngoại, thấy bà mừng rỡ, kéo xuống hỏi thăm: “Sao lâu quá con đến chơi, bà cứ nghĩ thằng nhóc gì con giận nên con đến nữa.”
“Dạ tại sắp đến thi cuối cấp nên bài vở nhiều quá nên giờ mới rảnh đến chơi với bà ạ.”
Vừa , xung quanh tìm kiếm hình bóng .
“Thằng nhóc đó ở đây, nó tiệm nét , mấy hôm nay tuy nhưng nó trông con đến lắm đấy, bình thường thấy tiệm tiếp bà, mà cả tuần nay ngày nào cũng đến.”
Bà kể.
“Thật ạ, kiếm cháu , bà gạt cháu đấy, vì sợ cháu buồn nên bà mới ạ.”
“Bà gạt cháu gì, thằng nhóc còn hỏi bóng gió là sợ ai đến chơi với bà, bà buồn nên mới nhiều, còn ở quán của bà tìm hỏi học sinh trường con rằng dạo trường cháu bận lắm .”
Bà dịu dàng kể cho . Càng càng vui như mở cờ trong bụng, khép miệng.