ở với một tuần thì về học. Cuộc sống về đúng quỷ đạo. Ngày ngày học, đến nhà chơi với bà, tối về cùng trò chuyện. Hôm nay cũng giống như ngày, đến thăm bà, nhưng khi nhà thì thứ trong nhà đều lộn xộn dường như mới trải qua một trận ẩu đả, bà thì thấy , sự lo lắng tràn đầy khắp tâm trí, chạy khắp nơi kiếm bà, mất một lúc mới thấy bà ngã quỵ ở cửa .
Sau khi cấp cứu, đến sáng hôm bà mới tỉnh dậy, bác sĩ bảo bà chấn động não nhẹ và một trầy xứt da, nhưng cần ở theo dõi. tính cho nhưng bà sợ lo lắng nên bảo đừng : “Nếu bà cháu cho bà cho cháu ruốt cuộc hôm đó xảy chuyện gì?”
“Cảnh Hải là con của bà Phó, bà là hàng xóm kế nhà của bà, chồng bà mất sớm, một nuôi con nhưng còn của bà chỉ ăn chơi, chịu ăn, còn tập tành cùng bạn ăn xa, bỏ bà một ở nhà, khi bà và Khải Phong thường qua giúp đỡ, chăm sóc bà , tới khi con bà ăn thua lỗ về nhà đòi tiền lấy hết phần tiền bà giành dưỡng lão thậm chí còn xô bà té nhập viện, phút cuối đời bà quyết định để căn tiệm cho bà. Hôm đó Cảnh Hải đến đòi lấy cửa tiệm, nó bảo bà một là bán chí hoặc là đưa tiền bằng nữa căn tiệm đó nếu nó sẽ cho đến phá mỗi ngày, thậm chí sẽ đến trường thằng nhóc để quậy.”
Bà nước mắt rơi.
“Bà đừng lo chuyện cháu sẽ giải quyết, bà thể cho cháu khi xưa bà Cố để cho bà để di chúc giấy tờ gì .”
Bà suy nghĩ một lúc lâu đáp: “Bà nhớ là lúc đó bà Cố sắp mất kịp di chút nhưng sợ con bà sẽ về gây chuyện bà một tờ giấy nhờ bác sĩ trưởng khoa lúc đó và trưởng khóm lúc chứng. tờ giấy in ba bảng mỗi một gửi một bảng. Tờ của bà hôm qua Cảnh Hải lấy .”
“Được , bà đừng lo cháu sẽ tìm hai , bà nghỉ ngơi ạ.”
mất ba ngày mới thể tìm hai đó, may mắn vị bác sĩ còn giữ tờ giấy , nhờ sự quen của ba, giấy tờ nhà cho bà. Ngày bà xuất viện về nhà, Cảnh Hải đến kiếm chuyện, sự chuẩn nhờ sự can thiệp pháp luật khiến tạm giam 3 ngày, từ đó về còn tin tức của nữa.
“Em thế… em cho , em sợ thế nào .”
Vừa về tới nhà một bóng đen lao đến ôm chặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-viet-ten-minh-vao-qua-khu-cua-anh/chuong-11-ba-ngoai.html.]
“Sao ở đây? ưm.”
Lời hết môi chiếm trọn lấy, nụ hôn từ dịu dàng đến mãnh liệt một lúc lâu mới luyến tiếc bỏ .
“Anh nhớ em, nhớ… nhớ… đừng rời xa … em đột nhiên biến mất sẽ sợ.”
“Em… em , vẫn ở đây đợi , chúng mới gặp cách đây một tuần mà. Hôm nay thế.
“Ý là em việc nguy hiểm thế mà với một tiếng, lỡ như chuyện gì .”
“Được … em sẽ như thế nữa .”
Phải ôm một lúc lâu mới bình tĩnh .
cứ thấy hôm nay , cứ dễ xúc động như lúc đây, như một đứa con nít ôm chặt lấy bà miệng ngừng lẩm nhẫm “Bà ơi, cháu nhớ bà lắm, khi bà bên cạnh một cháu chống chọi thứ thật sự mệt mỏi, bây giờ bà về thật , thật ."
“Thằng nhóc , cháu thế, bà chỉ hốt hoảng xíu thôi chứ c.h.ế.t con như đưa tang .”
Phải một lúc lâu Khải Phong mới bình tĩnh .