TÔI VIẾT TÊN MÌNH VÀO QUÁ KHỨ CỦA ANH - Chương 1: Quay về
Cập nhật lúc: 2025-08-19 01:16:44
Lượt xem: 16
Trong căn phòng ngủ sang trọng của căn biệt thự rộng hàng ngàn hecta, chiếc giường rộng lớn điêu khắc tinh xảo hai hình mảnh vải che đang quấn lấy một kẽ hở, tiếng thở dốc hoà cùng tiếng nấc vang vọng khắp cả căn phòng: “Chậm… chậm thôi… em chịu nổi nữa.”
đẩy nhẹ nhưng cổ tay đàn ông giữ chặt tuy đau nhưng cũng thể nào di chuyển , kịp định hình thì đàn ông xâm nhập sâu bên trong khoanh đảo, xâm chiếm ngóc ngách trong nhưng đang trừng phạt sự kháng cự của : “Hức… hức… tên xa nhà … đau.”
Nước mắt kiềm mà từ từ chảy xuống gò má.
Người đàn ông bỗng khựng , nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên bờ vai thanh mảnh, trắng trẻo của như đang xoa dịu cơn đau : “Vi vi, vợ … xin em… tại nhớ em quá… kiểm soát lực… đừng … ngoan nào, thả lỏng … bảo bối.”
Hơi ấm phả trong cổ, giọng trầm ấp dịu dàng. Nụ hôn lan dọc xuống chiếc lưng trần mịn màng ướt át mồ hôi, mỗi nơi chạm như một dòng điện chạy thẳng lên não cô run rẩy, rên lên những tiếng thật mê , thấy cô thả lỏng đàn ông bỗng nhiên tăng tốc, từng đợt từng đợt tấn công mãnh liệt đầu óc cuồng ngất lúc nào .
Sáng hôm , tiếng đồng hồ báo thức thức giấc, cả cảm nhận như một chiếc xe tải lăn qua, nhúng nhích chút nào: “Anh , tắt đồng hồ dùm em với... em còn sức lực nữa .”
Vừa với tay lai lai bên cạnh nhưng bên cạnh trống trơn từ khi nào : “Đồ đàn ông c.h.ế.t tiệt, hôm qua như dã thú ăn sạch mới sáng mất dép, lát về tới sẽ cho tay.”
mắng lầm bầm, vớ tay tắt đồng hồ, chui chăn ấm tiếp túc ngủ. đầy ba giây , cửa đẩy mạnh , kèm theo là một cú lật kéo thật mạnh kịp định hình lôi dậy, cơn tức giận bốc thẳng lên não, tiếng mắng sắp tuột khỏi miệng thì: “Vi Vi, giờ còn dậy, mấy giờ , sắp trễ giờ học , dậy ngay cho ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-viet-ten-minh-vao-qua-khu-cua-anh/chuong-1-quay-ve.html.]
mở mắt to như viên đạn mặt: là mà, ở đây cùng ba du lịch Châu Âu , còn nữa nghiệp lâu mà cần học, thầm nghĩ.
Thấy nhúng nhích, rằng tiến đến xách lổ tai lên: “Con bé , gì , còn thẩn gì."
"Ui da… đau quá ơi, bỏ con .”
“Giờ dậy đồ học , hôm nay bài kiểm tra , còn là kịp đây.”
“Mẹ buông con liền mà.”
Đợi khỏi cửa, vội vàng lấy điện thoại xem: “Cái quái gì thế là năm 2015, năm nay là 2025 .”
Nhìn một lượt căn phòng thì mới phát hiện đây là nhà cũ của bố , nhưng chúng chuyển thành phố A khi đậu đại học. Không kịp xỏ dép hớt hải chạy vội , thấy ngày tháng lịch một cơn khủng quản ập đến đầu, 10 năm , lúc đang học lớp 9, nhưng quan trọng hơn là lúc và Khải Phong quen .