Tôi trở thành phú bà bao nuôi Crush - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-04-05 15:46:07
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8UvN7deVjH

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10.

 

Vừa bước vào nhà, bố tôi đã nổi cơn thịnh nộ lôi đình: 

 

“Tống Miên, con khiến bố quá thất vọng rồi, sao lại có thể làm ra chuyện như thế chứ?! 

Con định ép ch.ết bố mẹ à?” 

 

Nghe thế, mẹ tôi tạm dừng trò chơi, ngẩng đầu lên nói: 

“Anh nói con mình thôi, đừng lôi em vào.  Sống chẳng được bao lâu nữa, nói chuyện gì cũng phải kéo người ta đi ch.ết chung à?” 

 

Bố tôi: “Xin lỗi, tại anh tức quá…” 

 

Vì bố mẹ đến vào buổi tối,  nên tôi quên không nhắn Hứa Thanh Hạc đừng quay về. 

 

Thế nên, đúng lúc bố tôi đang giận dữ hét lên: 

“Rốt cuộc là thằng đàn ông nào mê hoặc con đến mức đó?!  Bố ra lệnh cho con, phải cắt đứt ngay với nó!” 

 

Thì Hứa Thanh Hạc xách cả đống túi bước vào phòng khách. 

Vẻ mặt luống cuống, tay chân lóng ngóng.

 

Tôi ôm trán, thở dài: 

Xong rồi, lạy ông tôi ở bụi này rồi. 

 

Với tính bố tôi, nếu tôi không chia tay Hứa Thanh Hạc,  thì đời sống ăn chơi rich kid của tôi cũng toang. 

 

Tôi giằng co trong lòng cả nửa ngày. 

Cuối cùng vẫn là tiền thắng tình. 

 

Thế mà quay đầu lại… 

Bố tôi đang bắt tay Hứa Thanh Hạc?!

 

Bố tôi chân thành nói: 

“Hai đứa cứ yêu nhau nghiêm túc, bố rất ủng hộ.” 

 

Hứa Thanh Hạc: “Chú yên tâm, cháu sẽ đối xử tốt với Miên Miên.” 

 

Tôi đứng hình. 

 

Nà ní? 

Hứa Thanh Hạc có phải là Đát Kỷ chuyển thế không? 

Nhìn một cái là làm bố tôi thay đổi thái độ liền luôn?

 

Không quan trọng nữa. 

Quan trọng là… được phụ huynh ủng hộ thật là sướng! 

 

Tôi tưởng sau khi ra mắt bố mẹ,  tình cảm của tôi và Hứa Thanh Hạc sẽ tiến thêm một bước.

 

Ai ngờ từ hôm đó,  tôi lờ mờ cảm thấy Hứa Thanh Hạc đang né tránh tôi.  

 

Gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời. 

 

Tôi không chịu nổi nữa,  quyết định đến tìm anh ấy hỏi cho rõ. 

 

11 

 

Ai ngờ, vừa đến dưới tòa nhà công ty Hứa Thanh Hạc, từ xa tôi đã thấy Dao Dao thân mật khoác tay Hứa Thanh Hạc, hai người cười nói vui vẻ, trông hệt như đôi tình nhân ngọt ngào. 

 

Một gáo nước lạnh dội thẳng vào tôi. 

 

Bảo sao dạo này anh ấy không cho tôi đến đón sau giờ làm. 

 

Tôi rút điện thoại, gọi cho Hứa Thanh Hạc. 

Anh ấy nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, do dự. 

 

Dao Dao bên cạnh lên tiếng: 

“Là Tống Miên? Anh định giấu cô ấy đến bao giờ? 

“Anh không sợ cô ấy biết rồi làm loạn sao?” 

 

Tôi cười lạnh. 

Bây giờ chẳng cần giấu nữa rồi. 

 

Tôi dứt khoát cúp máy, nhắn tin: “Anh có thể c.út được rồi.” 

Sau đó quay người, đeo kính râm, thật ngầu rời đi. 

 

Tốt lắm, có thể đổi người khác rồi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-tro-thanh-phu-ba-bao-nuoi-crush/chuong-5.html.]

 

Tôi bảo dì giúp việc thu dọn đồ đạc của Hứa Thanh Hạc, đặt ship hỏa tốc gửi đi. 

Tiện thể đổi luôn mật mã nhà, rồi chặn hết mọi liên lạc với anh ấy. 

 

Dì giúp việc dè dặt hỏi: “Tiểu thư… cô thất tình rồi sao?” 

 

Tôi đóng hộp cushion lại: 

“Sai rồi, đây không gọi là thất tình, mà là quay về với tự do.” 

 

Dì bừng tỉnh. 

Tay cầm cây lau nhà quét còn mạnh hơn trước. 

 

Buổi tối rảnh rỗi, tôi đi bar chơi. 

 

Có lẽ khí chất phú bà của tôi quá rõ ràng nên rất nhiều người đến bắt chuyện. 

Haizz… ăn hoài loại cao cấp như Hứa Thanh Hạc cũng có khuyết điểm. 

Chính là không thể nhìn nổi loại thức ăn cho lợn được. 

 

Ở đây còn chán hơn ở nhà. 

Mới uống được nửa ly, tôi đã muốn rời đi. 

 

Bất chợt, một bóng dáng cao lớn lọt vào mắt tôi. 

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông mặc vest chỉn chu, vai rộng eo thon, chân dài miên man, khí chất có phần u uất. 

 

Lại gần nhìn… 

 

Là Phó Yểm. 

 

Xui xẻo thật! 

 

Tôi thầm chửi hai câu, quay người định đi. 

 

Phó Yểm kéo tay tôi lại: “Tống Miên, tôi nghe nói cậu và hắn chia tay rồi.” 

 

Tôi hất tay hắn ra: “Liên quan gì đến cậu?” 

 

Phó Yểm cười gian: 

“Vậy tôi có thể làm chó cho cậu chưa? Tôi nghe lời hơn hắn, hơn nữa còn không cần phí bao nuôi, tôi có thể bỏ tiền ra nuôi lại cậu.”

“Cậu nuôi tôi được không?” 

 

Lật ngược tam giới luôn rồi à? 

 

Tôi trợn mắt nhìn hắn: 

“Phó Yểm, đầu óc cậu có bệnh thật rồi, tôi khuyên cậu nên đi khám đi, đừng trì hoãn việc chữa trị nữa.” 

 

“Tống Miên, tôi thích cậu.” 

“Từ nhỏ đến lớn, người tôi thích luôn là cậu.”

“Tôi làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy, chỉ để thu hút sự chú ý của cậu, cậu còn không hiểu sao?” 

 

Tôi sững sờ. 

 

Phó Yểm thích tôi? 

Mẹ nó, hắn vậy mà lại thích tôi? 

 

Tôi coi hắn là đối thủ không đội trời chung bao nhiêu năm nay, hắn lại nghĩ tôi đang thả thính hắn? 

 

Dám chơi tôi sao? 

 

Tôi há miệng định chửi hắn. 

 

Bỗng nhiên, Phó Yểm nhào tới ôm chặt tôi. 

Lồng n.g.ự.c hắn rộng, rõ ràng tập gym không ít, ôm đến mức tôi không thở nổi. 

 

“Tống Miên, cầu xin cậu, đừng từ chối tôi… Tôi thực sự rất thích cậu.” 

 

Hắn khóc sao? 

 

HAHA! 

Cậu cũng có ngày hôm nay à? 

 

Tôi lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp ảnh lưu lại, sau này còn có cái để trêu hắn. 

 

Vừa ngẩng đầu lên… 

 

Hứa Thanh Hạc đang đứng dưới ánh đèn, nhìn chằm chằm tôi và Phó Yểm. 

Loading...