Buổi sáng đầu tuần mới, tuyết rơi. Trước cổng công ty, ai cũng hối hả bước . Kiến Quốc trông thấy cô gái mặc áo bông thì nhớ ngay đến con gấu mà tặng ngày sinh nhật tròn năm tuổi.
- Nguyệt nhi. – Hắn gọi chạy đến cạnh Thủy Nguyệt.
- Lâm phó tổng, chào , mũi của …
- Cũng bớt sưng , nhờ em mà sáng giờ nhiều để ý.
Nghe giọng điệu của , Thủy Nguyệt chỉ còn trừ. Cũng may lúc Diệp Trân tới, chạm mặt phó tổng nên dừng hỏi han, thành thử cô mau chân lượn mất, nhường gian cho họ.
Đang sóng bước trò chuyện cùng Kiến Quốc thì nhận cuộc gọi thông báo từ khách hàng, Diệp Trân nhanh chóng chào và đến thẳng phòng Vương Nhược. Trông thấy Thủy Nguyệt cũng đang ở đấy, cô nhoẻn , khẽ gật đầu đặt tập tài liệu xuống bàn.
- Vương phó tổng, phía đối tác mới gởi thông báo, rằng sếp của họ vẫn hài lòng về các ý tưởng thiết kế cho bộ trang sức .
- Được. Để xem . – Anh tỏ ý hiểu, nhẹ gật đầu.
Diệp Trân cúi chào nữa tất tả chạy . Số là Vương Nhược quản nhiều mảng quá nên là trợ lý riêng của , cô cũng vất vả ít. Trong một ngày nếu chịu khó quan sát camera sẽ thấy cô gái xinh chạy lên chạy xuống, chạy qua chạy giữa các tầng và phòng ban liên tục. Chắc cũng nhờ thế mà Diệp Trân một dáng thon thả suốt bao nhiêu năm trong khi các nhân viên khác lên chế độ giảm cân.
- Thiết kế lấy cảm hứng từ mùa đông ạ? - Thủy Nguyệt khẽ hỏi.
- Phải. - Vương Nhược đẩy tập bản thảo sang phía cô.
- Anh nghĩ hoa tuyết trắng đính thêm đá màu nóng là một ý tưởng ?
- Tên gọi là gì?
- Hoa nở giữa đông, tuyết rơi giữa hè.
Nói xong, thấy Vương Nhược phía cửa sổ, đáp lời, Thủy Nguyệt cảm giác chút bối rối.
- Em chỉ bừa thôi, em rành về lĩnh vực .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-yeu-phong-van/chuong-15-hoa-no-giua-dong-1.html.]
- Không . Anh đang mường tượng chúng, thật sự . – Anh mơ màng đáp.
Thủy Nguyệt vội xếp tập bản thảo. Vốn cô đến để hỏi ý kiến Vương Nhược về ý tưởng kịch bản cho MV sắp tới của Lộ Tinh Văn, cuối cùng sang tới bên thời trang trang sức luôn , cảm thấy bản dài tay.
- Vậy em cứ theo ý tưởng ban đầu nhé. – Cô nhỏ giọng.
- Được, khi nào xong thì gởi xem.
- Vâng, chào .
Chờ Thủy Nguyệt , Vương Nhược mới vươn tay lấy cuốn tạp chí lên, mỉm ngắm nghía. Gương mặt trang bìa tạp chí thời trang tháng chính là Như Ý, nét đài cát lạnh lùng trong hóa nữ thần băng giá của cô nhận cơn mưa lời khen từ . Lúc , con gái tơ tưởng đang bó gối bên khung cửa sổ và miên man trong dòng suy nghĩ vô định. Phía trong là quản lý Chu Hồng.
- Như Ý, fanpage của em đang tăng theo cấp nhân đấy. - Gương mặt quản lý biểu lộ vẻ mãn nguyện khi lướt một lượt màn hình máy tính.
- Thì làm ? Em quan tâm. – Như Ý mân mê chậu hoa hồng bậc cửa sổ, thờ ơ đáp.
- Em gì ? Không em nên vui mừng ? – Chu Hồng nhăn mặt, hỏi.
- Em cảm thấy như một kẻ mất phương hướng.
- Em xem, cực khổ dấn nghề để là phương hướng.
Như Ý đặt chậu hoa xuống, thở dài. Là thừa kế duy nhất của Hoàng Hải, cô cần khuya sớm phim cực khổ thế , chỉ là bản từ bé ao ước trở thành một diễn viên thực lực. Thế nhưng bây giờ cô còn một mơ ước lớn hơn, chi phối bộ suy nghĩ, buồn vui của bản , đó chính là Vỹ Đình. Chứng kiến bộ quá trình hồi phục của càng khiến cho cô thương nhiều hơn.
Suốt hai năm ròng Như Ý kiên trì bám trụ nước A để chăm sóc Vỹ Đình mặc cho ba cô giận dữ đến mức đòi từ mặt con gái. Đổi vẫn chỉ là thái độ thờ ơ lãnh đạm của .
Vỹ Đình sẵn sàng bỏ tiền thuê riêng một điều dưỡng trong lúc Thịnh Thế khó khăn chứ cho cô chạm . Những năm qua vẫn đơn côi lẻ bóng nên cô cố an ủi bản rằng lẽ tổn thương quá nhiều từ mối tình ngày xưa nên tạm thời chấp nhận mở lòng.
Trong khi Như Ý vẩn vơ nhung nhớ và suy nghĩ về thì Vỹ Đình vẫn đang chăm chú xử lý công việc nhanh gọn để đầu giờ chiều còn họp hành. Công ty làm ăn càng phát đạt, đồng nghĩa với lượng cuộc họp cũng tăng thêm.
Những ngày công việc bộn bề, chiếc đồng hồ dường như chống đối tất cả, tha hồ mà vô tội vạ. Cuộc họp giữa ban giám đốc và các nhân sự cấp cao kết thúc thì cũng gần năm giờ chiều. Các sếp lên thẳng về phòng, còn trợ lý ở thu dọn tài liệu.