Tiểu thanh mai của quyền thần - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-11-30 14:14:25
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 40:
Đoạn đường họ còn xa, ngựa tự nhiên cũng thể cứ chạy như . Hoắc Ngạn Thanh thấy phía động tĩnh truyền đến, cũng dần dần cho ngựa giảm tốc độ bước chân.
Tạ Văn vén rèm xe lên, “Chủ tử, là dạy đ.á.n.h xe .”
Từ khi đồng ý thư đồng cho Hoắc Ngạn Thanh, để tránh phiền phức của sòng bạc, bé ký một phần khế bán với Hoắc Ngạn Thanh. Khế bán trong tay Hoắc Ngạn Thanh, thì sòng bạc gây chuyện bắt bé cũng thể.
Theo mối quan hệ mắt mà , Hoắc Ngạn Thanh là chủ tử, bé là nô bộc, tự nhiên lý lẽ gì bắt chủ t.ử đ.á.n.h xe cho . Chỉ là xe ngựa cũng tùy tiện ai cũng đánh, Hoắc Ngạn Thanh yên tâm giao việc đ.á.n.h xe cho , lúc mới miễn cưỡng.
nghĩ đến đứa trẻ vẻ mặt đầy nước mắt , Tạ Văn chỉ cảm thấy trong xe nóng hết cả mông. Có nhiều nô bộc cho chủ t.ử và Phùng tỷ, nhỡ lười biếng khác thế, đến lúc đó cũng tìm thấy chỗ.
Hơn nữa hai ơn lớn với , cũng luôn gì đó nhiều hơn cho họ, bộ tấm lòng của .
Nếu là mùa đông lẽ một câu quá lạnh cũng liền từ chối, nhưng hiện tại thời tiết vặn . Cậu học đ.á.n.h xe, Hoắc Ngạn Thanh tự nhiên sẽ từ chối. Phùng Anh trong xe ngựa, đổi Tạ Văn bên cạnh Hoắc Ngạn Thanh.
Ngồi trong xe, Phùng Anh Hoắc Ngạn Thanh bên ngoài chỉ đạo Tạ Văn, thế nào để đ.á.n.h xe, kiểm soát tốc độ và phương hướng. Nàng lờ mờ nhớ dáng vẻ của đứa trẻ . Nàng mím môi, nhất thời cũng là hối hận vì mềm lòng, là bất đắc dĩ nhiều hơn.
Âm thanh thấy , nàng nhịn vén rèm cửa sổ xe, thò đầu ngoài . Khoảnh khắc nàng lập tức đỏ vành mắt, “Dừng xe, mau dừng xe.”
Giọng nàng mang theo tiếng nấc nghẹn, điều khiến những càng xe tim thắt . Hoắc Ngạn Thanh lập tức kéo chặt dây cương trong tay, đầu vén rèm xe, “Sao ?”
Phùng Anh vội vàng , “Đứa trẻ vẫn đang đuổi theo phía .” Điều cũng gì, chỉ là nàng nhất thời nên thế nào. Trạng thái và ánh mắt quật cường của đứa trẻ , khiến Phùng Anh cuối cùng thể yên mặc kệ.
Hoắc Ngạn Thanh càng xe, xong lời nàng , nhảy xuống xe về phía đường quan phía . Đứa trẻ quần áo rách rưới loạng choạng chạy về phía họ. Khuôn mặt nhỏ vốn gầy gò, vàng vọt, lúc vì chạy lâu trở nên ửng hồng. Chiếc giày rớt đế chân hiện giờ , bé chân trần thở dốc chạy về phía .
Thân hình chao đảo, như sắp ngã bất cứ lúc nào. Nhìn thấy bé khoảnh khắc đó, Hoắc Ngạn Thanh xưa nay lãnh đạm cũng ngẩn . Phùng Anh mơ cũng nghĩ tới, đứa trẻ quật cường đến . Nàng đỏ vành mắt chạy về phía bé, ngay khoảnh khắc đứa trẻ ngã xuống, nàng lao tới ôm lòng.
“Sao cứng đầu như , theo chúng cũng chỉ thể chịu khổ, lời chứ.”
Đứa trẻ trong lòng , bé Phùng Anh đang rơi lệ mà , giơ bàn tay nhỏ bé dơ bẩn lên, cẩn thận lau nước mắt mặt nàng, “Bởi vì tỷ là .”
Cậu bé thở dốc, lời thoi thóp, dường như sắp c.h.ế.t đến nơi. Ý niệm chợt lóe qua, Phùng Anh trong lòng đầy sự hối hận, hận vì đồng ý với đứa trẻ . Dù nghèo hơn, cho dù là xin ăn, họ cũng đến nỗi để nó c.h.ế.t đói. Chẳng qua là thêm một miệng ăn thôi, thể nhẫn tâm .
Hoắc Ngạn Thanh tiến lên một lời, đưa tay bế đứa trẻ lên, về phía xe ngựa. Tạ Văn thấy dáng vẻ của đứa trẻ, trong lòng cũng xúc động, vội vàng giúp đỡ vén rèm xe.
Phùng Anh lên xe , ôm vai đứa trẻ, đỡ nó dựa vai uống chút nước, “Trong xe hiện tại chỉ bánh nướng, dáng vẻ của cũng thể ăn đồ cứng như . Nhịn một chút, đến trạm dịch nấu chút cháo cho .”
Đứa trẻ trong lòng kéo khóe miệng khô nứt một chút, giọt m.á.u lập tức rỉ . Có lẽ là buông lòng, đầu ngất mà ngủ. Phùng Anh đôi bàn chân mài m.á.u của nó, trong lòng càng thêm đau nhói. Nàng lấy khăn của , dội chút nước ướt, cẩn thận lau sạch vết máu, bùn đất lòng bàn chân cho bé.
Màn chiều chạng vạng tối, tia hoàng hôn cuối cùng còn sót bầu trời, xe ngựa cuối cùng cũng chạy đến trạm dịch. Trong suốt buổi chiều , Tạ Văn cũng học cách đ.á.n.h xe, tuy còn chút lạ lẫm, nhưng thể lái xe tới vững vàng.
Đến trạm dịch, Hoắc Ngạn Thanh ôm đứa trẻ đang còn hôn mê xuống. Phùng Anh và Tạ Văn cầm hành lý theo Hoắc Ngạn Thanh. Xe ngựa giao cho tiểu nhị trạm dịch dỡ đồ, ngựa một quãng đường cũng nên nghỉ ngơi ăn uống.
Vào trạm dịch, bốn cần hai phòng. Hoắc Ngạn Thanh ôm đứa trẻ trong lòng, dẫn Tạ Văn về phía phòng trọ, “Phiền chủ quán đưa chút nước ấm đây.”
Chủ quán thoáng qua đứa trẻ Hoắc Ngạn Thanh đang ôm, mặt mang theo vài phần ghét bỏ, nhưng cũng thêm gì. Đứa trẻ rửa sạch, thiếu bốn năm thùng nước ấm. Một thùng nước ấm ba đồng tiền, nghĩ đến đây sắc mặt chủ quán hơn nhiều.
“Được , khách quan ngài lên lầu chờ một lát.”
Bên Hoắc Ngạn Thanh dẫn cửa, tiểu nhị liền đưa lên hai thùng nước ấm và ba thùng nước lạnh. Phùng Anh mang đồ đạc về phòng, nghĩ giúp đỡ cũng tiện, thế là gọi tiểu nhị lên hỏi, “Trong tiệm cháo là mì nước ?”
“Đều , khách quan ngài ăn gì, đều thể gọi trực tiếp. Xào rau lẽ sẽ chậm một chút, còn đều nhanh.”
Nghe Phùng Anh nghĩ nghĩ, “Vậy lát nữa đưa lên một bát cháo, ba bát mì, bánh bao ?”
“Có, đều là sẵn, ngài mấy cái?”
“Bốn cái là , nhưng vội đưa đây, lát nữa bên tắm xong đưa cũng muộn.”
Bên nàng mới sắp xếp xong, phòng bên cạnh bỗng nhiên nhảy hai . Một mặt đỏ tai hồng lắp bắp, một mặt lạnh tanh, như thể ai đó đang thiếu nợ .
Tiểu nhị hai đột nhiên nhảy hoảng sợ, mắt đảo qua vội vàng chạy. Phùng Anh cũng sững sờ một chút, “Đây là ? Không tắm cho đứa trẻ ?”
Tạ Văn cúi đầu lẩm bẩm lời nào. Hoắc Ngạn Thanh hít sâu một , “Chúng đổi phòng. Muội ở cùng đứa nha đầu một gian, cùng Tạ Văn một gian.”
Lời quá đột ngột, Phùng Anh sững sờ một chút, nhấm nháp lời , lập tức mắt trừng lớn, “Nha đầu? Huynh đứa bé là con gái?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-thanh-mai-cua-quyen-than/chuong-40.html.]
Hoắc Ngạn Thanh lặng lẽ nàng gì, nhưng giờ phút lời nào coi như im lặng hơn ngàn lời. Phùng Anh ngừng hồi tưởng dáng vẻ của đứa trẻ , thế nào cũng là con trai mà.
Thấy nàng gì, Tạ Văn cho rằng Phùng Anh tin, bé đỏ bừng mặt : “Phùng tỷ tỷ là thật đó, đứa trẻ thật là con gái, cởi quần áo cho nó, rõ ràng , thật là con gái.”
“Nhìn rõ... ràng?” Phùng Anh mang theo vài phần ghét bỏ và trách móc Tạ Văn. Nghe nàng hỏi như , sắc mặt Tạ Văn càng thêm đỏ.
“Đệ lúc đó chỉ nghĩ là con trai, bên rõ ràng đều giống mà, ai mà bên ... Đệ cũng bất ngờ mà. Đệ còn tưởng rằng bệnh gì đó phát triển đầy đủ...” Nói bé chút chột về phía Hoắc Ngạn Thanh bên cạnh.
Phùng Anh nhận chuyện gì đó, vẻ mặt xem xét về phía đàn ông một bên, “Sau đó thì ?”
“Hắn đứa trẻ đầy đủ, bảo xem thử...” Hiếm thấy sắc mặt Hoắc Ngạn Thanh, cũng xuất hiện vẻ ngượng ngùng từng . Phùng Anh lập tức cảm thấy choáng váng, nhưng cũng vô cùng may mắn giờ phút đứa trẻ ngất , “Được , sẽ qua đó chăm sóc nó, chuyện nhất đều giữ kín trong bụng, ai nhắc .”
Phùng Anh cầm hành lý qua, đứa trẻ đang giường, đắp bừa một chiếc chăn. Nàng qua bế lên, dáng vẻ đứa nha đầu gầy trơ xương , Phùng Anh thở dài một .
Có lẽ là tuổi còn quá nhỏ, lẽ là do quá gầy, đứa trẻ thoạt quả thực gì khác biệt so với con trai. Đặt nó bồn tắm, nước bên trong vặn ấm, nước quá vai đứa nha đầu, bỗng nhiên tỉnh .
Nhận thấy đang ở trong nước, nàng sợ hãi đột nhiên giãy giụa, “Đừng sợ, là , tắm rửa quần áo cho ”
Nghe thấy giọng Phùng Anh, đang hoảng loạn rốt cuộc bình tĩnh . Cô bé ngơ ngác Phùng Anh, dường như đang suy nghĩ về tình cảnh của . Dần dần nàng nhếch mép nở nụ , cũng còn sợ hãi nữa, thậm chí nụ mang theo vài phần lấy lòng.
Nhìn những vết bầm tím nàng, Phùng Anh nhíu mày, “Trên ?”
Đứa nha đầu ngây ngốc vốc một vốc nước rửa mặt, mặt mang theo nụ vui vẻ, như thể đang kể một chuyện khiến nàng sung sướng.
“Bị đ.á.n.h đó, bán tin tức tiền, bọn họ liền cướp . Muội cho, bọn họ liền đ.á.n.h . Bọn họ đá quá đau, chống đỡ nổi, liền cho bọn họ bảy đồng tiền. Muội trộm giấu ba đồng, bọn họ .”
Nói xong thần sắc nàng chút đắc ý, “Muội mua một cái bánh nướng đường, thơm ngọt.”
Nghe những điều , Phùng Anh n.g.ự.c đau nhói. Nàng đứa trẻ sẽ gặp chuyện như , nàng còn nghĩ chỉ cần đưa tin tức đến tiệm sách, thì sẽ đói. Ai ngờ những kẻ mát ăn bát vàng, giật tiền từ tay cô bé.
Nàng dùng xơ mướp cọ rửa cho đứa nha đầu , “Muội tên gì?”
“Muội tên, cha đây đều gọi là con gái. Sau và ca ca đều cha bán. Có một dính m.á.u trốn về, bảo chạy mau, chỉ cần chạy nhanh đừng đầu , sẽ sống sót. Nếu đầu sẽ c.h.ế.t.”
Nói đến đây, vành mắt đứa nha đầu hoe đỏ, cúi đầu úp mặt nước. Một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nàng vẫn mang theo nụ .
Phùng Anh đôi mắt nàng, đứa trẻ rõ ràng đang , nhưng khóe miệng cong lên, “Sau chạy xa, sắp khỏi thành . Muội còn thể chạy , thậm chí do dự nên về . Muội dám đầu , đành chạy vòng quanh thành. Không ngờ chạy vòng quanh thành một ngày một đêm, thế mà về cửa nhà. Cửa nhà đổ, cha đều ở nhà. Trong nhà một mảnh hỗn độn, Tiểu Hắc của cũng đ.á.n.h c.h.ế.t trong sân. Hàng xóm ngày đó cha muộiu là bán . Mẹ tin tức , từ lầu hồng liều c.h.ế.t chạy cứu . Muội chạy , tên nô bộc của lầu hồng bắt , của sòng bạc tìm , liền đem cha bán đầu .”
Cái từ Phùng Anh vẫn là đầu tiên , “Cái gì rao bán đầu ?”
Nàng từng qua việc thế phục dịch, cũng qua thế cho nhà giàu quý tộc phục binh dịch, nhưng cái việc “bán đầu ” là gì?
Nói đến việc , đứa nha đầu mặt hề chút bi thương, như thể đang kể chuyện nhà khác, “Chính là phạm nhân t.ử tội, bọn họ liền mua đầu về để c.h.é.m đầu thế cho những t.ử hình phạm .”
“Cái gì?!” Phùng Anh nhất thời cảm thấy sợ là nhầm .
trong phòng chỉ hai họ, giọng đứa nha đầu cũng tính là nhỏ, thoải mái kể thế của . Phùng Anh cả đều ngây dại.
Phạm nhân t.ử hình đều thể tùy tiện mua khác thế chịu phạt, treo đầu dê bán thịt ch.ó cuộc sống ban đầu. Đối với c.h.ế.t mà công lý ở , đối với dân chúng xung quanh mà , đó lông tóc tổn hao ngoài, há chẳng là một loại đe dọa .
Sòng bạc, là sòng bạc. Phùng Anh từ khi thành bắt đầu, nhiều nhất chính là sòng bạc. Tạ Văn vì sòng bạc suýt nữa c.h.ế.t, khi nàng thực sự cảm nhận sinh mệnh vì sòng bạc suýt nữa trôi , nàng bắt đầu ghi chép những sự kiện trong thành hại bởi sòng bạc. Mà đứa nha đầu mắt cũng vì sòng bạc mất cả cha lẫn , ca ca, hiện giờ lưu lạc đầu đường.
Nàng đỏ vành mắt nhắm mắt , trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý tưởng. Nàng đ.á.n.h sập cái sòng bạc , xem lưng sòng bạc rốt cuộc là ai đầu, mà thể mất nhân tính như , coi mạng như trò đùa.
lực lượng của nàng hiện tại quá nhỏ, nàng cần trở nên mạnh mẽ hơn mới . Như thể hạ quyết tâm nào đó, nàng sờ sờ mái tóc ướt sũng của đứa nha đầu, “Vậy về gọi là Đào Nhi , Đào (quả đào) nhân, quãng đời còn đều thể sống lâu bình an.”
Giúp Đào Nhi tắm rửa xong, Phùng Anh mới hiểu , đứa nha đầu năm nay mới chín tuổi, cũng khó trách sẽ coi là con trai. Sắp xếp xong xuôi, bốn cùng ăn cơm mì. Đào Nhi ăn một cách say sưa, chú ý đến Tạ Văn đang đối diện cực kỳ hổ.
Bốn họ nghỉ, ước chừng dùng hai tháng thời gian, cuối cùng cũng đến Kinh thành.
Đứng bên ngoài thành cổng thành cao lớn sừng sững, Phùng Anh, Tạ Văn và cả Đào Nhi, đều lộ vẻ kinh ngạc từng thấy qua sự đời.
“Đây là Kinh thành?”
“Thì Kinh thành là như thế .”
“Cổng thành cao bằng ba cái Phủ thành của chúng ?”