Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TIỂU NƯƠNG TỬ MỀM MẠI CỦA TƯỚNG QUÂN - PHẦN 2 - 10

Cập nhật lúc: 2025-06-02 07:10:07
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

20

Mệt thì đúng là có mệt thật.

Thế nhưng, đó lại là một cái mệt vô cùng vui vẻ.

Chỉ vì một chuyện hiểu lầm lớn đến như vậy, mà đã khiến cho Thẩm Đình phải bỏ dở cả việc triều chính quan trọng, rồi lại phải vất vả đuổi theo ta suốt hơn ba tháng ròng, trong lòng ta thật không sao tránh khỏi cảm giác vô cùng áy náy.

Cũng chính vì thế, nên trên suốt quãng đường trở về, bất kể chàng có đưa ra bất cứ một yêu cầu nào, ta cũng đều răm rắp phối hợp và đáp ứng một cách vô điều kiện.

Tình cảm giữa hai chúng ta cũng chính vì thế mà đã có những bước tiến triển vượt bậc, ngày càng trở nên quấn quýt và không thể nào rời xa nhau được nữa.

Sau khi trở về kinh thành, Thẩm Đình vừa vào cung để phục mệnh xong, việc đầu tiên mà chàng làm chính là đi tìm ả Chu Uyển Quân kia để tính sổ.

Thật không ngờ rằng, nhà họ Chu lại có thể hành động còn nhanh hơn cả chàng một bước.

Bọn họ nói rằng Chu Uyển Quân đã đột nhiên phát điên, rồi tự mình cắt phăng mái tóc, sau đó đã vào trong gia miếu để làm ni cô rồi.

Rõ ràng đây chính là một kế sách để tự bảo toàn của nhà họ Chu mà thôi.

Ả Chu Uyển Quân ấy cuối cùng đã phải nhận lấy kết cục là bị giam cầm suốt cả cuộc đời còn lại ở trong gia miếu, xem như cả một đời người cũng đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi.

Ta cũng không còn muốn phải tính toán thêm gì với ả ta nữa.

Thế nhưng, Thẩm Đình thì lại nhất quyết không chịu để yên cho chuyện này.

Chỉ dựa vào một vị tiểu thư khuê các yếu đuối như Chu Uyển Quân, thì làm sao lại có thể sai khiến được nhiều tên sát thủ đến như vậy cơ chứ?

Trong chuyện này, chắc chắn là phải có bàn tay của lão Chu Thượng thư nhúng vào.

Thẩm Đình liền vội vàng cho người đi thu thập chứng cứ, chỉ một tháng sau đó, tin tức đã được truyền đến tai chàng:

Lão Chu Thượng thư kia đã tham ô một số lượng ngân lượng cứu tế vô cùng lớn.

Chu Thượng thư sau đó đã bị triều đình hỏi tội rồi xử trảm, còn các thành viên khác ở trong gia tộc của lão thì đều bị lưu đày đến tận vùng Lĩnh Nam xa xôi.

Mãi cho đến khi đã chắc chắn rằng người của nhà họ Chu không còn có thể nào uy h.i.ế.p được ta nữa, thì Thẩm Đình mới thực sự yên tâm mà để cho ta được ra ngoài.

Thế nhưng, chàng vẫn cứ sai Tôn Uyên phải đi theo ta, gần như là một bước cũng không được rời.

Tên Tôn Uyên này đầu óc quả thực vô cùng cứng nhắc, ngoại trừ những lúc ta vào nhà xí ra, thì còn lại hễ ta đi đến bất cứ đâu là hắn ta cũng lẽo đẽo theo sát đến đó.

Điều này khiến ta tức giận đến mức muốn phát điên lên được.

“Ta đang muốn nói chuyện riêng tư với biểu muội của ta, ngươi đường đường là một nam nhân mà cứ đứng ở đây để nghe lén như vậy, thì còn ra cái thể thống gì nữa hả?”

Tôn Uyên nghe vậy liền gật gật đầu.

“Vậy thì để thuộc hạ bịt tai của mình lại là được chứ gì.”

Nói rồi, hắn ta liền lấy ngay từ trong tay áo của mình ra một nắm bông gòn lớn.

21

Biểu muội của ta vừa khóc thút thít, vừa kéo lấy tay áo ta mà nói.

“Biểu tỷ ơi, tỷ đừng để ý đến hắn ta làm gì nữa, rốt cuộc thì bây giờ muội phải làm thế nào đây hở tỷ?”

Biểu muội của ta năm nay vừa mới tròn mười tám tuổi, trong nhà đã sớm định sẵn cho muội ấy một mối hôn sự, đối phương là một vị võ tướng hiện đang trấn giữ ở tận Yến Châu xa xôi.

Biểu muội kể rằng đã từng có lần lén đi xem vị võ tướng ấy luyện võ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-nuong-tu-mem-mai-cua-tuong-quan-phan-2/10.html.]

“Bên ngoài thì trông hắn ta có vẻ gầy gò, giống như một vị thư sinh nho nhã vậy, thế nhưng một khi đã cởi áo ra rồi, thì cơ bắp ở trên người lại cứ cuồn cuộn từng khối từng khối một, trông đáng sợ vô cùng.”

“Muội chỉ mới nhìn thấy thôi mà cũng đã sợ đến c.h.ế.t khiếp cả đi rồi.”

“Biểu tỷ ơi, rốt cuộc thì muội phải làm sao bây giờ đây hả tỷ?”

“Ây dà…”

Ta khẽ kéo dài giọng ra một chút, rồi chớp chớp mắt mà nhìn muội ấy.

“Muội vẫn còn nhỏ lắm, thì biết cái gì mà nói chứ, thân thể người ta tốt thì cái gì cũng sẽ tốt theo cả thôi.”

Nghe người ta đồn rằng, hắn ta mới ba tuổi đã biết cầm kiếm rồi, đến năm bốn tuổi thì đã có thể tự tay g.i.ế.c được cả một con lợn to rồi đấy.”

“Tỷ đừng có mà nói dối để gạt muội!”

“Chẳng phải lúc trước cũng chính vì chuyện như vậy mà tỷ đã phải bỏ nhà ra đi suốt ba tháng trời hay sao? Phu quân của tỷ còn phải mang theo cả binh lính của Quốc Công phủ đi thì mới có thể tìm được tỷ về đấy, tỷ đừng có tưởng là muội không biết gì nha!”

Ta nghe vậy liền thoáng có chút lúng túng.

Cái chuyện vô tình nghe lén phải những lời lẽ không mấy đứng đắn của phu quân mình, rồi lại còn hiểu lầm rằng chàng muốn g.i.ế.c người, đến nỗi phải hoảng sợ mà chạy trốn xa những ba trăm dặm, quả thật là mất hết cả mặt mũi mà.

Khi đó cũng chỉ vì muốn giữ chút thể diện cho bản thân, nên ta ngay cả với cha mẹ ruột của mình cũng không dám nói ra sự thật.

Cũng chính bởi vậy, nên tất cả mọi người ở trong nhà vẫn luôn nghĩ rằng là do Thẩm Đình đã đối xử quá thô lỗ với ta, nên ta mới phải lén lút bỏ nhà mà đi như vậy.

Biểu muội thấy bộ dạng lúng túng của ta như vậy, lại càng khóc dữ dội hơn nữa.

“Muội đã biết ngay mà, chúng ta đường đường là chị em ruột thịt với nhau, lẽ nào ngay cả tỷ cũng không thèm để ý đến chuyện sống c.h.ế.t của muội hay sao hả?”

Ta nghe vậy liền quýnh cả lên, vội vàng nắm chặt lấy tay muội ấy, rồi ghé sát vào tai mà nói nhỏ rằng:

“Ta thật sự không hề nói dối để gạt muội đâu mà, muội không biết đó thôi, cái chuyện này nó thực sự vui vẻ đến nhường nào đâu.”

22

Không biết tự lúc nào mà tên Tôn Uyên kia đã lặng lẽ rời đi mất rồi.

Biểu muội của ta sau khi nghe xong những lời ấy, mặt mày bỗng dưng tái mét lại như tàu lá, rồi vội vàng ôm mặt mà chạy biến đi đâu mất.

“Sao tỷ lại có thể nói huỵch toẹt hết cả ra như thế chứ, muội không thèm chơi với tỷ nữa đâu!”

Đúng lúc ấy, Thẩm Đình từ phía sau tấm bình phong ung dung bước ra, chàng khoanh hai tay trước ngực, rồi cứ thế nửa cười nửa không mà nhìn ta một cách chằm chằm.

“Thật sự là vui vẻ đến như vậy hay sao hả?”

Cả người ta từ đầu đến tận gót chân đều bất giác đỏ bừng cả lên, ngoài mặt thì tỏ ra cứng rắn nhưng trong lòng thì lại mềm nhũn ra, chỉ biết trừng mắt nhìn chàng một cách đầy hung hăng.

“Chàng đã đến đây từ lúc nào vậy hả?”

“Những lời vừa rồi ta chỉ là nói linh tinh cho vui vậy thôi.”

Thẩm Đình nghe vậy liền khẽ xoay người lại, rồi cẩn thận đóng chặt cửa phòng.

“Thật sự là không phải như vậy sao?”

“Vậy thì ta phải tự mình kiểm chứng lại một chút mới được.”

Màn rèm bằng lụa mềm mại từ từ buông rũ xuống.

Phía bên ngoài cửa sổ, một cây hải đường đang độ khoe sắc, cùng với một góc vườn nhỏ xinh xắn, dường như đã gom trọn cả một khoảng trời xuân ngập tràn ánh nắng ấm áp vào trong khắp gian phòng.

Loading...