Tiến Kinh Sau Thành Vạn Nhân Mê - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-12-05 06:45:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây vốn là một khởi đầu , nhưng y phát hiện Nguỵ Tranh vẫn quá bám lấy y, nghĩ kỹ hình như từ khi hai quen đến nay, Nguỵ Tranh đang cọ y, thì cũng đang đường cọ y.

Và gần đây, Nguỵ Tranh lẽ phát hiện vì cảnh, Trần Nhị Cẩu khá nuông chiều y, bắt đầu dùng miệng với y. Hễ chuyện gì liền thích ấn lưỡi một cái lên cổ tay y.

Hôm nay đương nhiên cũng ngoại lệ, hai đang chuyện.

“Đại nhân, cháy nhà !”, bên ngoài đại đường phía truyền đến tiếng hô lớn của tên khất cái, Trần Nhị Cẩu sững sờ, ngờ tên họ Lưu về sớm.

Y vội vàng từ biệt Nguỵ Tranh, chạy về phía đại đường, nhưng vì quá vội ngang qua tiền sảnh đổ ấm bàn án.

Trần Nhị Cẩu mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng lúc y vô cùng bình tĩnh, nhanh chóng lau khô vết nước, đặt ấm về chỗ cũ, xong tất cả y đang định ngoài, nhưng đột nhiên y phát hiện điều gì.

Bức tranh mỹ nhân treo phía bàn án, góc dính vài giọt nước, chỗ dễ thấy màu sắc đổi, Trần Nhị Cẩu dường như nghĩ đến điều gì, nhưng lúc y thời gian xem xét kỹ, đành đợi Lưu đại phu ngoài sẽ đến xem.

Y kỹ bức tranh mỹ nhân, kỹ mới giật nhận mỹ nhân trong tranh giống Uông phu nhân đến bảy, tám phần.

lúc y thể bận tâm nhiều, phi như bay khỏi hậu viện, khóa cửa xong, Lưu đại phu bước , mặt gã đầy vẻ giận dữ, Trần Nhị Cẩu thấy tên khất cái ngoài tiệm t.h.u.ố.c ôm bụng ngã đất, xem đánh, nên mới Lưu đại phu chậm một chút.

Lưu đại phu lúc như một con gà trống chọc giận, gã Trần Nhị Cẩu một tay đặt cửa hậu viện, mở lời liền hỏi: “Sao? Hôm nay dẫm gián?”.

Trần Nhị Cẩu khựng một giây, ngay lúc Lưu đại phu chuẩn nổi đóa, y ngây ngô : “Lưu đại phu ngài , hôm nay muỗi nhiều lắm, c.ắ.n mấy cục liền”.

Y giơ cổ tay , lộ chỗ Nguỵ Tranh ấn môi đỏ: “Ngài xem, đỏ cả ”.

Lưu đại phu bán tín bán nghi, ánh mắt chuyển đến bàn tay y đang đặt cửa.

Trần Nhị Cẩu lúc mới như sực tỉnh rút tay , lật tay , trong lòng bàn tay y quả nhiên xác một con muỗi.

Lưu đại phu y thật sâu, lúc mới hậu viện.

Chỉ là gã hậu viện lâu, lập tức , gã Trần Nhị Cẩu lạnh lùng : “Ngươi thật sự hậu viện?”.

Trần Nhị Cẩu ấm trong tay gã, mồ hôi lạnh từ từ túa , nhưng y lập tức , vẻ mặt hiểu chuyện gì: “Ta chìa khóa, ”.

Lưu đại phu đang định hỏi thêm, lúc trong hậu viện đột nhiên vang lên tiếng đồ sứ rơi xuống đất, hai lập tức hiểu chuyện gì xảy .

Lưu đại phu hậu viện ầm một tiếng đóng cửa , ngay đó trong hậu viện vang lên tiếng đ.á.n.h c.h.ử.i và tiếng gầm gừ trầm thấp.

Trần Nhị Cẩu cửa hậu viện nắm chặt hai nắm đấm, đôi mắt lạnh lùng chằm chằm cửa gỗ, dường như xuyên qua một cái lỗ.

Mấy y đều nhịn bước lên mấy bước, cố gắng kìm nén.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tien-kinh-sau-thanh-van-nhan-me/chuong-22.html.]

Âm thanh trong hậu viện vẫn ngừng, Trần Nhị Cẩu lặng lẽ giường lắng , đôi mắt mở to tràn ngập màu đen sâu thẳm và nồng đậm, gần như che lấp bộ đồng tử, khuôn mặt đầy tàn nhang chút biểu cảm nào, , lẽ là , chỉ là y che giấu kỹ.

Cho đến nửa đêm, âm thanh những xu hướng dừng , mà còn càng lúc càng dữ dội hơn.

Trần Nhị Cẩu bực bội dậy, y thấy Lưu đại phu kêu t.h.ả.m một tiếng, ngay đó cửa sân mở mạnh.

Từ bên trong lao một bóng , cánh tay Lưu đại phu rách một vết dài, gã mắt đỏ ngầu, như một con dã thú chọc giận, gã hai bước đến bên cửa, vớ lấy cái chổi bên cạnh lao , ngay cả cửa sân cũng quên đóng.

Trần Nhị Cẩu lập tức nhận gì, cái chổi y dùng mỗi ngày, một đầu chổi là một thanh gỗ cứng rắn, thanh gỗ dày bằng cánh tay đó mà rơi xuống hình gầy yếu của Nguỵ Tranh...

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Nguỵ Tranh thoi thóp đất, lý trí như đám mây trôi trời, thổi tan biến.

Trần Nhị Cẩu nhảy khỏi giường chạy về phía hậu viện, thanh gỗ trong tay Lưu đại phu giơ cao, miệng gã ngừng c.h.ử.i rủa, Nguỵ Tranh mặt gã mặt xanh mét một mảng, đôi mắt phượng xếch xinh cũng sưng lên.

Y dường như thấy Trần Nhị Cẩu, gầm gừ một tiếng với y, như đang bảo y đừng đến đây, nhưng cây gậy vung xuống, Trần Nhị Cẩu như thấy cảnh A Gia từ từ c.h.ế.t mặt y, dường như y cũng bất lực như , chỉ thể lóc thể ông dần lạnh .

“Không!”, Trần Nhị Cẩu tay chân lạnh toát, y nhẹ nhàng thốt một chữ, dường như với Nguỵ Tranh, cũng như với chính .

Ngay khoảnh khắc cây gậy rơi xuống, y còn bận tâm gì nữa, mấy bước phi lên ôm Nguỵ Tranh lòng che chở.

Cây gậy vung xuống vô tình, vì sự xuất hiện đột ngột của y mà chút chần chừ.

Thanh gỗ đập mạnh lưng Trần Nhị Cẩu, khiến hai vốn đang nửa quỳ trực tiếp đập ngã xuống đất.

Trần Nhị Cẩu chỉ cảm thấy lưng nóng rát một mảng, đau đến còn cảm giác, răng c.ắ.n rách khoang miệng, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả hàm răng.

Lưu đại phu đang sấp đất, cau mày, Nguỵ Tranh hề hấn gì càng thêm hung hãn, dáng vẻ như xé xác Lưu đại phu ăn sống.

Lưu đại phu nhịn lùi một bước, ngay đó bực bội vì một con súc sinh dọa sợ.

Cũng quan tâm đến Trần Nhị Cẩu bên cạnh, giơ gậy lên còn dạy dỗ Nguỵ Tranh, ai ngờ Trần Nhị Cẩu đang bò bên cạnh một tay tóm lấy sợi xích ở cổ Nguỵ Tranh kéo mạnh về phía .

Nguỵ Tranh kéo lảo đảo, y đầu Trần Nhị Cẩu, ánh mắt dường như xen lẫn một tia ủy khuất và khó hiểu.

“Cho một chút thời gian”, Trần Nhị Cẩu từ từ bò dậy : “Ta thể thuần phục y”.

Lưu đại phu y, cây gậy trong tay chần chừ, nhưng vẫn buông xuống.

Trần Nhị Cẩu gã đang lo lắng gì, y đầu Nguỵ Tranh đang gầm gừ ngừng: “Suỵt— suỵt— yên tĩnh một chút, ai hại ngươi ”.

Nguỵ Tranh vốn tiến lên cọ cọ Trần Nhị Cẩu, nhưng y kéo xích thể động đậy, lúc đang gầm gừ bực bội, y đương nhiên hiểu lời Trần Nhị Cẩu, thấy ánh mắt y đầy lo lắng, lúc mới dần yên tĩnh .

Loading...