Những cuộc điện thoại từ bà nội Lê và các anh trai không còn mang tính chất thông báo hay yêu cầu, mà là những lời hỏi thăm chân thành, những chia sẻ về cuộc sống, về những kỷ niệm thời thơ ấu mà cô đã bỏ lỡ. Lê Trí Viễn, dù bận rộn trăm công nghìn việc, vẫn dành thời gian ghé qua thăm cô, mang theo những món quà nhỏ hoặc đơn giản chỉ là ngồi uống trà và trò chuyện. Lê Minh Khang thường gửi cho cô những bài báo khoa học thú vị hoặc những đoạn code lập trình mà anh tâm đắc. Còn Lê Thiên Bảo thì dí dỏm hơn, anh hay kể cho cô nghe những câu chuyện hậu trường hài hước của giới showbiz, hoặc rủ cô đi xem những buổi công chiếu phim mới nhất của anh.
Sự quan tâm ấm áp và chân thành từ gia đình ruột thịt khiến Vy An cảm thấy vô cùng xúc động. Cô nhận ra rằng, dù cô lựa chọn thế nào, cô cũng không hề đơn độc.
Sau nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, Vy An cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình. Cô không chọn một trong hai, mà chọn cách dung hòa cả hai.
Cô tìm gặp ông bà Hoàng trước. "Cha mẹ, con đã suy nghĩ rất kỹ," Vy An bắt đầu, giọng chân thành. "Con sẽ không rời khỏi Hoàng gia. Nơi đây là nhà của con, là nơi con lớn lên, là nơi có cha mẹ yêu thương con. Con vẫn muốn tiếp tục cống hiến cho tập đoàn, cùng cha phát triển Hoàng gia ngày càng vững mạnh."
Bà Ngọc Lan và ông Hoàng Nam nhìn nhau, ánh mắt ánh lên niềm vui và sự nhẹ nhõm.
Vy An nói tiếp: "Tuy nhiên, con cũng muốn dành thời gian để tìm hiểu thêm về gia tộc Lê, về cội nguồn của mình. Con muốn được gần gũi hơn với bà nội và các anh. Có lẽ, con sẽ sắp xếp thời gian để thỉnh thoảng về thăm nhà bên đó, hoặc tham gia vào một vài hoạt động của Lê Thị nếu có thể."
Ông Hoàng Nam mỉm cười gật đầu. "Đó là một quyết định rất tốt, Vy An à. Cha mẹ hoàn toàn ủng hộ con. Con có quyền được biết về gia đình ruột thịt của mình, và việc con muốn dung hòa cả hai bên cho thấy con là một người rất tình cảm và có trách nhiệm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thien-kim-that-cung-khong-co-cua-dau-voi-toi/11.html.]
Sau đó, Vy An cũng chia sẻ quyết định của mình với bà nội Lê và các anh trai. Mọi người đều tôn trọng và ủng hộ sự lựa chọn của cô. Lê Trí Viễn còn đề nghị sẽ tạo điều kiện để Vy An có thể tham gia vào một số dự án hợp tác giữa Lê Thị và Hoàng gia, để cô có thể vừa làm việc, vừa có cơ hội tiếp xúc và học hỏi thêm từ cả hai phía.
Sự lựa chọn của Vy An như một làn gió mát lành, thổi tan đi những đám mây u ám còn sót lại. Mối quan hệ giữa hai gia đình Lê – Hoàng cũng nhờ đó mà trở nên gắn kết hơn.
Kiều My, sau cú sốc và những ngày tháng dằn vặt, cô bắt đầu có những thay đổi tích cực. Cô không còn cố gắng so sánh mình với Vy An, không còn nuôi dưỡng lòng đố kỵ. Thay vào đó, cô xin phép cha mẹ cho mình được đi học lại, bắt đầu từ những kiến thức cơ bản nhất mà cô đã bỏ lỡ. Cô cũng chủ động tham gia vào các công việc từ thiện nhỏ của gia đình, học cách quan tâm đến người khác.
Mối quan hệ giữa Kiều My và Vy An cũng dần được cải thiện. Không còn sự đối đầu hay phòng bị, thay vào đó là sự tôn trọng và một chút ngượng ngùng ban đầu, rồi dần dần trở thành sự thấu hiểu. Vy An thỉnh thoảng vẫn dành thời gian kèm cặp Kiều My học bài, hoặc chia sẻ với cô những kinh nghiệm sống. Kiều My, dù vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng đã bắt đầu học được cách lắng nghe và tiếp thu.
Một buổi chiều cuối tuần, Vy An thấy Kiều My đang loay hoay trong bếp, cố gắng làm một món bánh mà bà Ngọc Lan rất thích. Món bánh trông có vẻ không được đẹp mắt cho lắm, nhưng gương mặt Kiều My lại ánh lên vẻ tập trung và một chút háo hức.
Vy An mỉm cười bước vào. "Cần chị giúp một tay không?"
Kiều My hơi giật mình, rồi ngượng ngùng gật đầu. "Em... em muốn làm mẹ vui, nhưng có vẻ hơi khó."