Thị trấn Sao Chổi - 5
Cập nhật lúc: 2025-05-13 07:48:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 5: Hồ Nhớ Lại
Sau đêm kinh hoàng với chiếc gương, Minh Kha cảm thấy một sự thay đổi lớn trong mình. Anh không còn cố gắng phủ nhận sự thật về cái c.h.ế.t của mình nữa. Anh đã chấp nhận nó, và anh đã sẵn sàng để đối mặt với những thử thách phía trước.
Anh tìm đến Diễm ở bưu điện. Cô đang sắp xếp thư từ, ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt lo lắng.
"Anh không sao chứ?" cô hỏi. "Tôi nghe nói anh đã mượn chiếc gương..."
Minh Kha gật đầu. "Tôi không sao. Tôi đã nhìn thấy sự thật, và tôi đã chấp nhận nó."
Diễm thở phào nhẹ nhõm. "Tôi rất vui khi nghe điều đó. Tôi sợ rằng anh sẽ bị ám ảnh bởi nó."
"Tôi muốn biết thêm về cái c.h.ế.t của mình," Minh Kha nói. "Tôi muốn biết mọi chi tiết."
Diễm im lặng một lát, rồi nói: "Có một nơi ở thị trấn này có thể giúp anh. Đó là Hồ Nhớ Lại."
"Hồ Nhớ Lại?" Minh Kha hỏi, tò mò.
"Đó là một hồ nước kỳ diệu," Diễm giải thích. "Khi anh nhìn xuống mặt hồ, nó sẽ cho anh thấy những ký ức về cái c.h.ế.t của mình. Anh sẽ thấy những gì đã xảy ra, anh sẽ cảm nhận được những gì anh đã trải qua."
"Nghe có vẻ đáng sợ," Minh Kha nói.
"Đúng vậy," Diễm đáp. "Nhưng nó cũng rất cần thiết. Chỉ khi anh biết rõ về cái c.h.ế.t của mình, anh mới có thể tìm thấy sự bình yên."
"Cô có thể dẫn tôi đến đó không?" Minh Kha hỏi.
Diễm gật đầu. "Được thôi. Nhưng tôi phải cảnh báo anh, Hồ Nhớ Lại không phải là một nơi dễ chịu. Anh có thể thấy những điều mà anh không muốn thấy."
"Tôi đã sẵn sàng," Minh Kha nói, giọng kiên quyết.
Diễm dẫn Minh Kha ra khỏi bưu điện, đi về phía ngoại ô thị trấn. Họ đi qua những cánh đồng cỏ xanh mướt, những khu rừng rậm rạp. Không khí trong lành, yên tĩnh.
Sau một hồi đi bộ, họ đến một hồ nước nhỏ, nằm giữa một khu rừng vắng vẻ. Mặt hồ tĩnh lặng như gương, phản chiếu bầu trời xanh và những hàng cây xung quanh.
"Đây là Hồ Nhớ Lại," Diễm nói. "Hãy chuẩn bị tinh thần, Minh Kha. Anh sắp nhìn thấy sự thật."
Minh Kha hít một hơi thật sâu, tiến lại gần bờ hồ. Anh nhìn xuống mặt nước.
Ban đầu, anh không thấy gì cả. Chỉ là hình ảnh phản chiếu của bầu trời và cây cối. Nhưng khi anh tập trung hơn, hình ảnh bắt đầu thay đổi.
Mặt hồ gợn sóng, hình ảnh trở nên méo mó. Sau đó, một hình ảnh khác xuất hiện, chồng lên hình ảnh ban đầu.
Anh thấy mình đang ở trong phòng thí nghiệm pháp y. Anh đang mặc áo blouse trắng, đeo găng tay cao su. Anh đang cúi xuống khám nghiệm tử thi một người đàn ông.
Người đàn ông nằm trên bàn, cơ thể trần truồng, đầy những vết bầm tím. Khuôn mặt ông ta tím tái, đôi mắt trợn ngược.
Anh nhớ lại. Đó là một vụ án g.i.ế.c người bằng điện giật. Nạn nhân bị trói vào ghế, rồi bị dí điện cho đến chết.
Anh tiếp tục khám nghiệm tử thi. Anh rạch một đường dài trên n.g.ự.c nạn nhân, lấy những cơ quan nội tạng của ông ta ra. Anh tìm kiếm những dấu vết của điện giật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thi-tran-sao-choi/5.html.]
Đột nhiên, anh cảm thấy một luồng điện chạy qua cơ thể mình. Anh giật mình lùi lại. Anh nhìn xuống tay mình. Anh thấy một sợi dây điện bị hở. Anh đã vô tình chạm vào nó.
Một luồng điện mạnh hơn chạy qua cơ thể anh. Anh cảm thấy tim mình ngừng đập. Anh thấy mọi thứ trở nên tối sầm lại.
Anh ngã xuống sàn, bất tỉnh.
Hình ảnh biến mất. Mặt hồ trở lại tĩnh lặng như ban đầu.
Minh Kha quỵ xuống, thở dốc. Anh đã nhìn thấy cái c.h.ế.t của mình. Anh đã trải qua những gì anh đã trải qua. Anh đã cảm nhận được nỗi đau, sự sợ hãi, và sự tuyệt vọng.
"Anh không sao chứ?" Diễm hỏi, lo lắng.
Minh Kha lắc đầu. Anh không thể nói được gì. Anh vẫn còn bị sốc.
"Tôi đã chết," anh thì thầm. "Tôi đã c.h.ế.t vì điện giật."
"Tôi biết," Diễm nói. "Nhưng anh đã sống sót. Anh đã đến được đây."
"Tại sao?" Minh Kha hỏi. "Tại sao tôi lại sống sót? Tại sao tôi lại đến được đây?"
Diễm im lặng một lát, rồi nói: "Tôi không biết. Có lẽ là do anh còn có một mục đích nào đó. Có lẽ là do anh còn có một nhiệm vụ nào đó phải hoàn thành."
Minh Kha nhìn Diễm, cảm thấy bối rối. "Nhiệm vụ gì? Mục đích gì?"
"Tôi không biết," Diễm đáp. "Nhưng tôi tin rằng anh sẽ tìm ra nó. Hãy tin vào bản thân mình, Minh Kha. Anh có một sức mạnh tiềm ẩn bên trong."
Minh Kha nhìn xuống mặt hồ. Anh thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Anh thấy một người đàn ông trẻ tuổi, có khuôn mặt gầy gò, đôi mắt sâu thẳm. Anh thấy những dấu vết của sự đau khổ, của sự mất mát.
Nhưng anh cũng thấy một tia sáng trong đôi mắt mình. Một tia sáng của sự hy vọng, của sự quyết tâm.
Anh đứng dậy, hít một hơi thật sâu. Anh cảm thấy một sức mạnh mới trỗi dậy trong mình. Anh sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ tìm ra mục đích của mình, anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình.
"Cảm ơn cô, Diễm," anh nói. "Cô đã giúp tôi rất nhiều."
Diễm mỉm cười. "Tôi luôn ở bên anh, Minh Kha. Hãy nhớ điều đó."
Họ rời khỏi Hồ Nhớ Lại, đi trở lại thị trấn. Trên đường đi, Minh Kha suy nghĩ về những gì mình đã thấy. Anh đã biết sự thật về cái c.h.ế.t của mình. Anh đã biết mình là ai. Anh đã có một mục tiêu.
Anh sẽ bắt đầu bằng việc tìm hiểu về thị trấn Sao Chổi. Anh sẽ tìm hiểu về những người đã c.h.ế.t ở đây, anh sẽ tìm hiểu về quá khứ của họ. Anh sẽ giúp đỡ họ tìm thấy sự bình yên, và anh sẽ giúp đỡ chính mình tìm thấy sự bình yên.
Anh cảm thấy một sự quyết tâm mãnh liệt trong lòng. Anh sẽ không để cái c.h.ế.t của mình trở nên vô nghĩa. Anh sẽ biến nó thành một cơ hội, một cơ hội để làm những điều tốt đẹp, một cơ hội để thay đổi thế giới.
Khi họ về đến bưu điện, Minh Kha nhìn Diễm. "Tôi muốn bắt đầu làm việc ngay bây giờ," anh nói. "Tôi muốn giúp cô gửi thư."
Diễm mỉm cười. "Tôi biết anh sẽ nói vậy. Hãy bắt đầu bằng việc sắp xếp những lá thư này theo địa chỉ."
Minh Kha bắt đầu làm việc. Anh sắp xếp những lá thư, đọc những dòng chữ trên đó. Anh cảm thấy một sự kết nối với những người đã chết. Anh cảm thấy như mình đang sống lại cuộc đời của họ.
Anh sẽ không từ bỏ. Anh sẽ tiếp tục tìm kiếm sự thật, anh sẽ tiếp tục giúp đỡ người khác, và anh sẽ tiếp tục sống, ngay cả khi anh đã chết.