Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thị trấn Sao Chổi - 4

Cập nhật lúc: 2025-05-13 07:35:48
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 4: Vết cắt trong gương

Những ngày tiếp theo, Minh Kha dành phần lớn thời gian ở bưu điện, giúp Diễm sắp xếp thư từ và tìm kiếm thông tin về những người đã khuất. Anh dần quen với cuộc sống ở thị trấn Sao Chổi, quen với những gương mặt trầm lặng, quen với bầu không khí tĩnh mịch.

Anh bắt đầu nhớ được một vài điều về quá khứ của mình. Anh nhớ rằng mình là một bác sĩ pháp y, làm việc trong một phòng thí nghiệm lớn. Anh nhớ những ca khám nghiệm tử thi, những cuộc điều tra tội phạm. Anh nhớ những đồng nghiệp, những người bạn. Nhưng tất cả vẫn còn rất mơ hồ, như một giấc mơ xa xôi.

Một buổi tối, khi Minh Kha đang giúp Diễm dọn dẹp bưu điện, anh tình cờ nhìn thấy một chiếc gương cũ kỹ nằm trong góc phòng. Chiếc gương phủ đầy bụi bẩn, mặt kính đã ố vàng theo thời gian.

"Chiếc gương này ở đây lâu chưa?" Minh Kha hỏi Diễm.

"Lâu lắm rồi," Diễm đáp. "Không ai dùng nó cả. Ở đây, ai cũng ngại nhìn vào gương."

"Tại sao?" Minh Kha hỏi, tò mò.

"Bởi vì gương phản chiếu sự thật," Diễm nói, giọng trầm xuống. "Nó cho chúng ta thấy con người thật của mình, những vết sẹo, những nỗi đau. Không phải ai cũng muốn nhìn thấy điều đó."

Minh Kha im lặng. Anh hiểu ý của Diễm. Anh cũng không muốn nhìn vào gương, anh sợ những gì mình sẽ thấy. Anh sợ rằng mình sẽ thấy một con người xa lạ, một con người đầy tội lỗi.

Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ. Anh muốn nhìn vào gương, anh muốn biết mình là ai. Anh muốn đối diện với sự thật.

"Tôi muốn mượn chiếc gương này," anh nói với Diễm.

Diễm ngạc nhiên nhìn anh. "Anh chắc chứ? Tôi không nghĩ đó là một ý hay."

"Tôi muốn thử," Minh Kha nói, giọng quyết tâm.

Diễm thở dài. "Được thôi. Nhưng đừng nói là tôi không cảnh báo anh."

Diễm giúp Minh Kha lau sạch chiếc gương. Khi lớp bụi bẩn được lau đi, chiếc gương trở nên sáng bóng hơn, phản chiếu ánh đèn vàng vọt trong phòng.

Minh Kha cầm chiếc gương về phòng mình. Anh đặt nó lên bàn, rồi ngồi xuống đối diện với nó. Anh hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần.

Anh từ từ ngước mắt lên, nhìn vào chiếc gương.

Ban đầu, anh không thấy gì cả. Chỉ là một hình ảnh phản chiếu mờ ảo, không rõ ràng. Nhưng khi anh tập trung hơn, hình ảnh dần trở nên sắc nét hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thi-tran-sao-choi/4.html.]

Anh nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, có khuôn mặt gầy gò, đôi mắt sâu thẳm. Anh nhận ra đó là mình. Nhưng đồng thời, anh cảm thấy xa lạ. Anh không nhớ khuôn mặt này, anh không nhớ ánh mắt này.

Anh nhìn kỹ hơn. Anh thấy những nếp nhăn trên trán, những vết chân chim quanh mắt. Anh thấy những dấu vết của sự mệt mỏi, của sự đau khổ.

Anh đưa tay lên sờ mặt. Anh cảm nhận được những đường nét quen thuộc, nhưng đồng thời, anh cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi. Anh không còn là con người mà mình từng biết.

Đột nhiên, anh nhìn thấy một vết sẹo dài trên n.g.ự.c mình. Một vết sẹo rất lớn, như thể anh vừa trải qua một cuộc phẫu thuật.

Anh giật mình lùi lại. Anh không nhớ mình có vết sẹo này. Anh chưa từng bị phẫu thuật.

Anh nhìn kỹ hơn vào chiếc gương. Anh thấy vết sẹo không phải là một vết thương bình thường. Nó là một vết mổ pháp y, một vết mổ được thực hiện để khám nghiệm tử thi.

Một hình ảnh lóe lên trong đầu anh. Anh đang nằm trên một chiếc bàn lạnh lẽo, xung quanh là những người mặc áo blouse trắng. Họ đang rạch một đường dài trên n.g.ự.c anh, họ đang lấy những cơ quan nội tạng của anh ra.

Anh hét lên kinh hãi. Anh ngã xuống sàn, ôm ngực. Anh cảm thấy một cơn đau nhói, như thể anh đang bị mổ xẻ.

"Không...không thể nào," anh lẩm bẩm. "Tôi không thể c.h.ế.t được."

Nhưng hình ảnh vẫn tiếp tục hiện lên trong đầu anh. Anh nhớ lại mình đang làm gì trước khi chết. Anh đang khám nghiệm tử thi một nạn nhân bị điện giật. Anh đang chạm vào một sợi dây điện bị hở. Một luồng điện mạnh chạy qua cơ thể anh. Anh cảm thấy tim mình ngừng đập. Anh thấy mọi thứ trở nên tối sầm lại.

Anh đã chết. Anh đã c.h.ế.t vì điện giật trong khi đang khám nghiệm tử thi.

Anh nằm trên sàn, khóc nức nở. Anh đã cố gắng phủ nhận sự thật, nhưng giờ đây, anh không thể trốn tránh được nữa. Anh đã chết, và anh đang ở một thế giới khác.

Một lúc sau, khi anh đã bình tĩnh hơn, anh ngồi dậy. Anh nhìn vào chiếc gương. Anh thấy hình ảnh phản chiếu của mình, với vết sẹo dài trên ngực.

Anh chấp nhận sự thật. Anh đã chết. Anh không còn là một bác sĩ pháp y nữa. Anh là một linh hồn lạc lối, đang tìm kiếm sự bình yên ở thị trấn Sao Chổi.

Anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ. Anh nhìn ra ngoài, nhìn những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, nhìn những con đường đất nhỏ, nhìn những người dân trầm lặng. Anh cảm thấy cô đơn, lạc lõng.

Nhưng đồng thời, anh cảm thấy một chút hy vọng. Anh đã biết sự thật về cái c.h.ế.t của mình. Anh đã biết mình là ai. Anh đã có một mục tiêu. Anh muốn tìm hiểu về thị trấn Sao Chổi, anh muốn giúp đỡ những người đã chết, và anh muốn tìm kiếm sự bình yên cho chính mình.

Anh hít một hơi thật sâu. Anh quay người lại, nhìn vào chiếc gương. Anh mỉm cười.

"Chào mừng đến với thế giới của người chết," anh nói với chính mình. "Chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu về nó nhé."

 

Loading...