Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thị trấn Sao Chổi - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-13 05:17:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 2: Những người quá yên tĩnh

Lời nói của Diễm như một tiếng sét đánh ngang tai Minh Kha. Chết? Thị trấn này dành cho những người đã chết? Anh không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.

"Cô nói...chết?" Anh lắp bắp, cố gắng phủ nhận sự thật. "Không thể nào. Tôi...tôi vẫn còn sống. Tôi cảm nhận được."

Diễm nhìn anh, đôi mắt buồn bã. "Anh có thể cảm nhận được, nhưng...anh không còn thuộc về thế giới của người sống nữa."

Minh Kha lùi lại một bước, như thể Diễm vừa biến thành một con quái vật. Anh nhìn xung quanh thị trấn, nhìn những người dân đang lững thững đi lại. Những nụ cười nhạt nhẽo, những ánh mắt vô hồn. Anh nhớ lại vết sẹo trên cổ người đàn ông, nhớ lại những khuôn mặt mang đầy những dấu vết kỳ lạ. Một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể anh.

"Không...không thể nào," anh nói, lắc đầu. "Tôi không tin."

Diễm thở dài. "Tôi biết anh khó tin. Nhưng hãy nhìn xem, Minh Kha. Anh có nhớ mình là ai không? Anh có nhớ mình đã làm gì trước khi đến đây không?"

Minh Kha cố gắng nhớ lại. Anh nhắm mắt, tập trung cao độ. Nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là một khoảng trống mênh mông. Không hình ảnh, không âm thanh, không ký ức. Anh hoàn toàn trống rỗng.

"Tôi...tôi không nhớ gì cả," anh thú nhận, giọng run rẩy.

"Đó là bởi vì anh đã chết," Diễm nói, giọng kiên định. "Anh đã c.h.ế.t và linh hồn anh đã đến đây, đến thị trấn Sao Chổi."

Minh Kha ngồi phịch xuống một băng ghế gỗ bên đường. Anh ôm đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn loạn. Anh là một bác sĩ pháp y, một người của khoa học. Anh không tin vào những chuyện ma quỷ, siêu nhiên. Nhưng những gì đang diễn ra trước mắt anh, những gì Diễm vừa nói, tất cả đều vượt quá giới hạn của sự hiểu biết thông thường.

"Nếu...nếu tôi đã chết," anh nói, ngập ngừng. "Vậy thì tại sao tôi vẫn còn cảm nhận được? Tại sao tôi vẫn còn suy nghĩ được?"

"Ở đây, linh hồn vẫn còn tồn tại," Diễm giải thích. "Chúng ta vẫn còn cảm nhận được, vẫn còn suy nghĩ được, nhưng chúng ta không còn thuộc về thế giới vật chất nữa. Chúng ta đang sống trong một thế giới khác, một thế giới giữa sự sống và cái chết."

"Một thế giới giữa sự sống và cái chết..." Minh Kha lặp lại, giọng thì thào. Nghe có vẻ phi lý, nhưng đồng thời lại có một chút gì đó hợp lý. Anh nhìn những người dân thị trấn, nhìn những khuôn mặt mang đầy những dấu vết của quá khứ. Có lẽ họ cũng đã từng sống, cũng đã từng có những ước mơ, những hoài bão. Nhưng tất cả đã kết thúc. Họ đã chết, và họ đã đến đây, đến thị trấn Sao Chổi.

"Nhưng tại sao?" Anh hỏi Diễm, giọng đầy tuyệt vọng. "Tại sao tôi lại đến đây? Tại sao không phải là thiên đường hay địa ngục? Tại sao lại là cái thị trấn c.h.ế.t tiệt này?"

Diễm lắc đầu. "Tôi không biết. Tôi không biết tại sao mỗi người lại đến đây. Có lẽ là do những tội lỗi chưa được chuộc, có lẽ là do những ước mơ chưa thành hiện thực, có lẽ là do những mối tình còn dang dở... Tôi không biết."

"Vậy thì tôi phải làm gì?" Minh Kha hỏi. "Tôi phải làm gì ở đây?"

"Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn," Diễm nói. "Anh có thể sống cuộc sống của một người đã chết, hoặc anh có thể tìm cách để siêu thoát. Quyết định là ở anh."

Minh Kha im lặng. Anh nhìn quanh thị trấn, nhìn những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, nhìn những con đường đất nhỏ, nhìn những người dân trầm lặng. Anh không biết mình muốn gì, anh không biết mình phải làm gì. Anh chỉ biết rằng anh đang ở một nơi rất xa lạ, một nơi mà anh không thuộc về.

"Tôi cần thời gian để suy nghĩ," anh nói với Diễm. "Tôi cần thời gian để chấp nhận tất cả những chuyện này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thi-tran-sao-choi/2.html.]

"Tôi hiểu," Diễm nói. "Tôi sẽ để anh yên. Nhưng nếu anh cần gì, hãy tìm tôi ở bưu điện."

Diễm rời đi, để lại Minh Kha một mình trên băng ghế gỗ. Anh ngồi đó rất lâu, suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra. Anh đã chết. Anh đang ở một thế giới giữa sự sống và cái chết. Anh không nhớ gì về quá khứ. Anh không biết mình phải làm gì.

Một cơn gió lạnh thổi qua, làm anh rùng mình. Anh đứng dậy, bắt đầu đi lang thang trên những con đường của thị trấn. Anh muốn tìm hiểu về nơi này, anh muốn tìm hiểu về những người đang sống ở đây, và anh muốn tìm hiểu về chính bản thân mình.

Anh đi qua một cửa hàng tạp hóa nhỏ, bên trong bày bán những món đồ lặt vặt. Anh đi qua một quán cà phê, nơi những người dân đang ngồi im lặng uống trà. Anh đi qua một nhà thờ cũ, cánh cửa gỗ đã mục nát.

Ở phía sau nhà thờ, anh thấy một nghĩa trang nhỏ. Những ngôi mộ đá cũ kỹ, phủ đầy rêu xanh. Anh bước vào nghĩa trang, đi dọc theo những hàng mộ. Anh đọc những dòng chữ khắc trên bia mộ, những dòng chữ kể về cuộc đời của những người đã khuất.

Một dòng chữ thu hút sự chú ý của anh. "Ở đây yên nghỉ, Anna. Một người mẹ, một người vợ, một người bạn."

Minh Kha dừng lại trước ngôi mộ của Anna. Anh nhìn bức ảnh nhỏ gắn trên bia mộ. Một người phụ nữ có khuôn mặt hiền hậu, đôi mắt ấm áp. Anh cảm thấy một nỗi buồn xâm chiếm trái tim mình. Anh không biết Anna là ai, nhưng anh cảm thấy đồng cảm với cô. Cô đã từng sống, đã từng yêu thương, đã từng được yêu thương. Nhưng tất cả đã kết thúc. Cô đã chết, và cô đã được chôn cất ở đây, trong nghĩa trang nhỏ bé này.

Anh cúi xuống, đặt một bông hoa dại lên mộ của Anna. Anh thì thầm một lời cầu nguyện, cầu cho linh hồn cô được siêu thoát.

Khi anh quay người rời đi, anh nhìn thấy một bóng người đứng phía sau một ngôi mộ. Một người đàn ông cao lớn, mặc một chiếc áo khoác đen dài. Khuôn mặt ông ta khuất trong bóng tối, không thể nhìn rõ.

Minh Kha dừng lại. Anh cảm thấy một sự bất an dâng lên trong lòng. Người đàn ông này là ai? Tại sao ông ta lại đứng ở đây, trong nghĩa trang này?

"Ông là ai?" Minh Kha hỏi, giọng nghi hoặc.

Người đàn ông không trả lời. Ông ta chỉ đứng đó, im lặng nhìn Minh Kha.

Một cơn gió thổi mạnh, làm lay động những cành cây. Bóng tối bao trùm lấy nghĩa trang. Minh Kha cảm thấy có điều gì đó rất đáng sợ đang đến gần.

"Tôi hỏi ông là ai?" Anh lặp lại, giọng cứng rắn hơn.

Người đàn ông vẫn im lặng. Sau đó, ông ta từ từ bước ra khỏi bóng tối.

Minh Kha nhìn thấy khuôn mặt ông ta. Một khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm. Đôi mắt ông ta sắc lạnh như d.a.o găm.

"Tôi là người thu dọn," người đàn ông nói, giọng khàn khàn. "Tôi đến để dọn dẹp những thứ không cần thiết."

Nói xong, ông ta quay người bước đi, biến mất trong bóng tối.

Minh Kha đứng đó, nhìn theo bóng lưng người đàn ông. Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi tột độ. Anh không biết người đàn ông đó là ai, anh không biết ông ta muốn gì. Nhưng anh biết rằng ông ta là một mối đe dọa. Một mối đe dọa đối với thị trấn Sao Chổi, và có lẽ, cả đối với chính anh.

 

Loading...