Thị trấn Sao Chổi - 11
Cập nhật lúc: 2025-05-13 07:50:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 11: Lối ra
Sau khi phán xét Lãnh Phong, Minh Kha cảm thấy một gánh nặng lớn được trút bỏ khỏi vai. Anh biết rằng số phận của Lãnh Phong đã nằm ngoài tầm tay của anh, và anh chỉ có thể hy vọng rằng hắn sẽ sử dụng cơ hội thứ hai của mình một cách khôn ngoan.
Quay trở lại thị trấn, Minh Kha nhận thấy một sự thay đổi rõ rệt. Cư dân trở nên hoạt bát hơn, những nụ cười xuất hiện nhiều hơn trên khuôn mặt họ. Những ký ức bị đánh mất dần được khôi phục, và những mối quan hệ tưởng chừng đã đứt gãy lại được hàn gắn.
Một số người, sau khi nhớ lại đầy đủ về cuộc đời mình, cảm thấy đã đến lúc phải "lên đường". Họ tìm đến Minh Kha, bày tỏ lòng biết ơn và nói lời tạm biệt. Minh Kha tiễn họ đến cánh cổng cuối cùng, lòng ngập tràn cảm xúc lẫn lộn. Anh vui mừng vì họ đã tìm được sự bình yên, nhưng cũng buồn vì phải chia tay những người bạn mà anh đã trân trọng.
Một buổi sáng, Minh Kha nhận thấy một ánh sáng kỳ lạ phát ra từ cuối thị trấn. Anh đi theo ánh sáng, đến một khu vực mà trước đây anh chưa từng đặt chân tới.
Trước mắt anh hiện ra một cánh cổng sáng rực, khác hẳn với cánh cổng cuối cùng dẫn đến thế giới bên kia. Cánh cổng này không tối tăm và bí ẩn, mà tràn đầy ánh sáng và hy vọng. Nó như một lối đi dẫn đến một thế giới mới, một khởi đầu mới.
Minh Kha cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, thôi thúc anh bước qua cánh cổng. Anh biết rằng đây là "lối ra" mà những người đã c.h.ế.t ở thị trấn Sao Chổi luôn tìm kiếm. Đây là cơ hội để họ siêu thoát, để tái sinh, hoặc để đến một nơi tốt đẹp hơn.
Anh đứng trước cánh cổng, lưỡng lự. Anh đã trải qua rất nhiều chuyện ở thị trấn Sao Chổi. Anh đã mất mát, đau khổ, nhưng anh cũng đã tìm thấy tình bạn, tình yêu và mục đích sống. Anh không biết liệu mình có muốn rời khỏi nơi này hay không.
Đúng lúc đó, Diễm xuất hiện. Cô mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời.
"Minh Kha," cô gọi, giọng dịu dàng. "Anh đang làm gì ở đây?"
"Tôi...tôi không biết," Minh Kha nói. "Tôi thấy cánh cổng này, và tôi cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ."
Diễm mỉm cười. "Đây là lối ra," cô nói. "Đây là cơ hội để anh rời khỏi thị trấn Sao Chổi, để bắt đầu một cuộc sống mới."
"Nhưng tôi không biết liệu mình có muốn rời đi hay không," Minh Kha nói. "Tôi đã trải qua rất nhiều chuyện ở đây. Tôi đã quen với cuộc sống này."
"Tôi hiểu," Diễm nói. "Nhưng anh xứng đáng được hạnh phúc. Anh xứng đáng được sống một cuộc sống trọn vẹn."
"Tôi biết," Minh Kha nói. "Nhưng tôi sợ. Tôi sợ rằng nếu tôi rời đi, tôi sẽ quên hết mọi thứ. Tôi sẽ quên hết những người bạn của mình, tôi sẽ quên hết những kỷ niệm đẹp đẽ."
"Anh sẽ không quên," Diễm nói. "Ký ức là thứ không thể xóa nhòa. Chúng sẽ luôn ở trong trái tim anh, dù anh ở bất cứ đâu."
"Cô chắc chứ?" Minh Kha hỏi.
"Tôi chắc chắn," Diễm nói. "Tôi đã đi qua cánh cổng này, và tôi biết. Tôi vẫn nhớ tất cả những gì đã xảy ra ở thị trấn Sao Chổi. Tôi vẫn nhớ tất cả những người bạn của mình, tôi vẫn nhớ tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ."
"Vậy thì tại sao cô lại rời đi?" Minh Kha hỏi.
"Tôi cần phải đi," Diễm nói. "Tôi cần phải tìm kiếm sự bình yên cho linh hồn mình. Tôi không thể ở lại đây mãi mãi."
"Tôi hiểu," Minh Kha nói.
Diễm tiến lại gần Minh Kha, ôm anh thật chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thi-tran-sao-choi/11.html.]
"Cảm ơn anh," cô nói. "Anh đã thay đổi cuộc đời tôi. Anh đã cho tôi thấy ý nghĩa của tình yêu, của tình bạn, và của sự tha thứ."
"Cô cũng đã thay đổi cuộc đời tôi," Minh Kha nói. "Cô đã cho tôi thấy ý nghĩa của sự hy sinh, của lòng dũng cảm, và của sự kiên trì."
Hai người ôm nhau một lúc lâu, rồi Diễm lùi lại, nhìn Minh Kha với ánh mắt trìu mến.
"Hãy đi đi, Minh Kha," cô nói. "Hãy tìm kiếm hạnh phúc của anh. Đừng lãng phí thêm một ngày nào nữa."
Minh Kha gật đầu. Anh hít một hơi thật sâu, rồi quay người bước về phía cánh cổng.
Anh đi đến trước cánh cổng, nhìn vào ánh sáng rực rỡ. Anh cảm thấy một sự bình yên lạ thường, như thể mọi gánh nặng trong cuộc đời anh đều đã được trút bỏ.
Anh biết rằng đây là quyết định đúng đắn. Anh cần phải rời khỏi thị trấn Sao Chổi, anh cần phải bắt đầu một cuộc sống mới.
Anh nhắm mắt lại, bước qua cánh cổng.
Minh Kha tỉnh dậy trên một chiếc giường bệnh. Anh nhìn xung quanh, thấy mình đang ở trong một căn phòng trắng toát, đầy những thiết bị y tế.
Anh không nhớ gì về thị trấn Sao Chổi. Anh không nhớ gì về Diễm, về Lãnh Phong, hay về bất cứ ai khác. Anh chỉ nhớ rằng mình là một bác sĩ pháp y, và mình đã c.h.ế.t vì điện giật.
Một bác sĩ bước vào phòng, mỉm cười với anh.
"Anh đã tỉnh lại," ông nói. "Chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu anh. Anh đã may mắn sống sót."
Minh Kha ngạc nhiên. "Tôi đã chết," anh nói. "Làm sao tôi có thể sống lại được?"
"Chúng tôi không biết," bác sĩ nói. "Nhưng có một điều chắc chắn, anh đã trở lại với thế giới này. Anh có một cơ hội thứ hai để sống."
Minh Kha im lặng. Anh suy nghĩ về những gì bác sĩ đã nói. Anh đã trở lại với thế giới này. Anh có một cơ hội thứ hai để sống.
Anh không biết tại sao mình lại được ban cho cơ hội này. Anh không biết mình phải làm gì với nó. Nhưng anh biết rằng anh phải sống một cuộc sống có ý nghĩa, một cuộc sống đáng sống.
Anh nhìn bác sĩ, mỉm cười. "Tôi sẽ sống," anh nói. "Tôi sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp."
Anh biết rằng anh sẽ không bao giờ quên những gì đã xảy ra ở thị trấn Sao Chổi. Anh sẽ luôn nhớ về Diễm, về Lãnh Phong, và về tất cả những người đã c.h.ế.t ở đó.
Anh sẽ nhớ về những bài học mà anh đã học được, về những giá trị mà anh đã tìm thấy. Anh sẽ dùng những bài học và giá trị đó để sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, một cuộc sống đáng sống hơn.
Anh sẽ sống để nhớ, và anh sẽ sống để yêu.