Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thị trấn Sao Chổi - 1

Cập nhật lúc: 2025-05-13 05:17:02
Lượt xem: 1

Chương 1: Thức giấc

Cơn đau nhức như búa bổ giáng xuống thái dương Minh Kha. Anh rên khe khẽ, cố gắng mở mắt. Ánh sáng lờ mờ, hắt qua tấm rèm cửa mỏng manh, khiến mọi thứ xung quanh trở nên nhòe nhoẹt, khó định hình.

"Tỉnh rồi à?"

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, kéo Minh Kha trở lại thực tại. Anh chớp mắt, cố gắng điều chỉnh thị lực. Trước mắt anh là một cô gái trẻ, mái tóc đen dài xõa ngang vai, đôi mắt nâu to tròn nhìn anh ân cần. Khuôn mặt cô có nét gì đó thanh tú, nhưng lại phảng phất một nỗi buồn man mác.

"Cô là...?" Minh Kha khẽ hỏi, giọng khàn đặc.

"Diễm. Tôi là nhân viên bưu điện ở đây." Cô gái mỉm cười, nụ cười không làm xua tan vẻ u sầu trên khuôn mặt. "Anh bị tai nạn, người dân thị trấn đưa anh về đây."

Minh Kha cố gắng ngồi dậy, nhưng một cơn đau nhói chạy dọc sống lưng khiến anh phải nhăn mặt. Anh nhìn quanh căn phòng. Một căn phòng gỗ nhỏ, cũ kỹ, với những món đồ đạc đơn sơ. Chiếc giường anh đang nằm được trải một tấm chăn bông đã sờn. Góc phòng là một chiếc tủ quần áo bằng gỗ, cánh cửa bị bong tróc sơn. Trên tường treo vài bức tranh phong cảnh đã phai màu.

"Đây là đâu? Tôi đang ở đâu?" Anh hỏi, cố gắng nhớ lại điều gì đó. Nhưng đầu óc anh trống rỗng, như một trang giấy trắng. Anh không nhớ mình là ai, không nhớ mình đã làm gì, không nhớ bất cứ điều gì.

Diễm kéo một chiếc ghế lại gần giường, ngồi xuống. "Anh đang ở thị trấn Sao Chổi. Một thị trấn nhỏ nằm sâu trong thung lũng."

"Sao Chổi?" Minh Kha lặp lại, cái tên nghe lạ lẫm. "Tôi chưa từng nghe đến nơi này."

"Đó cũng là điều dễ hiểu," Diễm nói, giọng trầm xuống. "Thị trấn này không có trên bản đồ. Không ai tìm thấy nó, trừ khi... số phận đưa họ đến đây."

Số phận? Minh Kha nhíu mày. Anh không tin vào số phận. Anh là một bác sĩ pháp y, một người của khoa học. Anh tin vào những bằng chứng, những chứng cứ có thể sờ mó được. Nhưng nhìn xung quanh căn phòng, nhìn vào đôi mắt u buồn của Diễm, anh bắt đầu cảm thấy có điều gì đó rất lạ lùng.

"Tôi bị tai nạn gì?" Anh hỏi, cố gắng lái câu chuyện sang một hướng khác.

Diễm nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ ái ngại. "Anh bị ngã xuống vực. May mắn là người dân tìm thấy anh kịp thời."

"Vực?" Minh Kha cố gắng nhớ lại. Anh hình dung ra một vách đá dựng đứng, một khoảng không thăm thẳm. Nhưng tất cả chỉ là những mảnh vụn ký ức rời rạc, không liên kết với nhau.

"Anh cần nghỉ ngơi," Diễm nói, đứng dậy. "Tôi sẽ đi lấy cho anh chút nước."

Cô đi ra khỏi phòng, để lại Minh Kha một mình trong căn phòng tĩnh lặng. Anh nằm lại xuống giường, nhìn lên trần nhà. Những vết nứt chằng chịt trên trần nhà khiến anh liên tưởng đến những vết sẹo trên cơ thể. Anh đưa tay lên sờ đầu, cảm nhận một vết sẹo dài, mờ.

"Mình là ai? Tại sao mình lại ở đây?" Anh tự hỏi.

Khi Diễm quay trở lại, trên tay là một cốc nước ấm, Minh Kha vẫn đang chìm trong những suy nghĩ miên man. Anh ngồi dậy, đón lấy cốc nước từ tay Diễm.

"Cảm ơn cô," anh nói, uống một ngụm. Nước ấm làm dịu đi cổ họng khô rát của anh.

"Anh cứ gọi tôi là Diễm," cô nói, mỉm cười. "Ở đây, mọi người đều là bạn."

Minh Kha gật đầu. Anh không biết mình có thể tin tưởng Diễm hay không. Anh không biết mình có thể tin tưởng bất cứ ai ở cái thị trấn kỳ lạ này hay không. Nhưng vào lúc này, Diễm là người duy nhất anh có thể dựa vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thi-tran-sao-choi/1.html.]

"Tôi muốn đi dạo," anh nói, đặt cốc nước xuống bàn. "Tôi muốn xem thị trấn này như thế nào."

Diễm có vẻ ngần ngại. "Anh còn yếu lắm. Hay là để mai...?"

"Không sao," Minh Kha nói, cố gắng đứng dậy. Lần này, cơn đau không còn dữ dội như trước. "Tôi muốn đi."

Diễm thở dài. "Được rồi. Nhưng anh phải hứa là sẽ đi chậm thôi đấy."

 

Thị trấn Sao Chổi hiện ra trước mắt Minh Kha như một bức tranh cổ kính. Những ngôi nhà gỗ thấp bé, mái ngói rêu phong, nằm san sát nhau dọc theo con đường đất nhỏ. Không có xe cộ, không có tiếng ồn ào của phố thị. Chỉ có tiếng chim hót líu lo trên những cành cây, và tiếng gió thổi nhẹ qua những hàng cây xanh.

Người dân thị trấn ít ỏi, ai nấy đều có vẻ trầm lặng. Họ đi lại chậm rãi, khuôn mặt vô cảm. Khi Minh Kha và Diễm đi ngang qua, họ chỉ khẽ gật đầu chào, rồi lại tiếp tục công việc của mình.

"Họ có vẻ... yên tĩnh," Minh Kha nói, cảm thấy có điều gì đó bất thường.

"Ở đây ai cũng vậy," Diễm nói, giọng trầm xuống. "Ai cũng có chút chuyện chưa buông được."

Minh Kha nhìn Diễm, cố gắng tìm kiếm một lời giải thích. Nhưng đôi mắt cô vẫn đượm buồn, không hé lộ bất cứ điều gì.

Khi họ đi qua một người đàn ông đang ngồi trước hiên nhà, Minh Kha khựng lại. Người đàn ông có một vết sẹo dài, sâu hoắm trên cổ. Vết sẹo đỏ au, nổi bật trên làn da nhợt nhạt.

"Vết sẹo..." Minh Kha lẩm bẩm, cảm thấy một sự bất an dâng lên trong lòng.

Diễm kéo tay anh đi. "Đừng nhìn chằm chằm như vậy. Như thế là bất lịch sự."

Họ tiếp tục đi, nhưng Minh Kha không thể nào quên được hình ảnh vết sẹo trên cổ người đàn ông. Anh cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ ở thị trấn này. Điều gì đó không ổn.

"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi Diễm, giọng nghi hoặc. "Tại sao mọi người ở đây đều có những dấu vết kỳ lạ như vậy?"

Diễm dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Minh Kha. "Anh thực sự muốn biết sao?"

Minh Kha gật đầu. Anh muốn biết. Anh muốn biết tại sao mình lại ở đây, anh muốn biết tại sao mọi người ở đây lại có những dấu vết kỳ lạ, và anh muốn biết điều gì đang xảy ra ở thị trấn Sao Chổi này.

"Được thôi," Diễm nói, giọng quyết tâm. "Tôi sẽ kể cho anh nghe. Nhưng anh phải hứa là sẽ giữ bí mật. Anh hứa chứ?"

Minh Kha gật đầu. "Tôi hứa."

Diễm hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể.

"Thị trấn Sao Chổi này..." cô nói, giọng thì thầm. "...là nơi dành cho những người đã chết."

 

Loading...