THẾ XUÂN PHONG - 13

Cập nhật lúc: 2025-02-10 14:55:32
Lượt xem: 182

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

12.

Trăng tròn rồi lại khuyết, chẳng mấy chốc đã đến năm mới. Gió bấc quét qua, tuyết phủ đầy Trường An. Đây là cái Tết đầu tiên của ta và Tiểu Ngộ. Vọng Nhi không chịu nổi cơn buồn ngủ, sớm đã được nhũ mẫu đưa về phòng nghỉ ngơi.

Chúng ta ngồi trong phòng khách của Đông Cung, nhìn những bông tuyết bay dày đặc ngoài cửa. Tiểu Ngộ hỏi ta: "Tiểu Phong, ngươi có điều ước nào cho năm mới không?"

Ta nói: "Mong Thái tử và nương nương bình an, sớm ngày thắng trận trở về."

"Hả? Nếu chỉ có thể chọn một điều ước thì sao?" Tiểu Ngộ truy hỏi.

Ta trầm ngâm một lát, vẫn kiên định đáp: "Mong Thái tử và nương nương bình an trở về." Nếu chỉ có một điều ước, vậy thì không cần sớm ngày, không cần thắng trận, chỉ cần bình an trở về là được rồi.

Tiểu Ngộ khe khẽ thở dài, dường như có chút tổn thương. Hắn lớn rồi, cũng dần có tâm sự, không còn vui vẻ như trước kia nữa.

"Còn ngươi? Ngươi có điều ước gì không?" Ta nhìn vẻ u sầu giữa hàng mày của hắn, không khỏi lo lắng hỏi.

"Ta chỉ mong, người mà ta ngày đêm mong nhớ cũng sẽ mong nhớ ta." Tiểu Ngộ nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm như có thể nuốt trọn vạn vì tinh tú.

Tim ta khẽ lỡ một nhịp, có cảm giác có điều gì đó sắp vượt khỏi tầm kiểm soát. Thế nhưng ta chỉ mỉm cười như trước kia vẫn làm, đưa tay định xoa đầu hắn. Nhưng lần này hắn lại tránh đi. Ta hơi lúng túng thu tay lại, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi: "Người mà Tiểu Ngộ mong nhớ, chắc chắn cũng sẽ nhớ mong Tiểu Ngộ. Cho dù là Tiểu Ngộ của chúng ta…”

"Ngươi thì sao? Ngươi có nhớ mong ta không?" Lời nói của ta bị Tiểu Ngộ cắt đứt.

Nhìn ánh mắt rực lửa của hắn, ta hơi mất tự nhiên, cười nhẹ: "Tất nhiên là có rồi."

Nghe vậy, Tiểu Ngộ mới nở nụ cười mãn nguyện. Ta lại nói tiếp: "Dù Tiểu Ngộ của chúng ta có thầm nhớ mong quý nữ nhà ai, ta tin rằng nàng ấy chắc chắn cũng sẽ nhớ mong ngươi. Trong số những vị quý nữ mà Hoàng hậu nương nương đã chọn..."

Lời còn chưa dứt, nụ cười của Tiểu Ngộ lập tức cứng lại. Hắn không đợi ta nói hết đã giận dỗi vung tay áo bỏ đi.

Ta âm thầm trách bản thân đã quá phận. Dù sao ta cũng chỉ là một tiểu Lương đệ, còn Tiểu Ngộ là Hoàng trưởng tôn, là Thái tử tương lai, là Hoàng đế tương lai. Hôn sự của hắn nào phải chuyện ta có thể xen vào? Dù tương lai hắn cưới vị quý nữ nào, cũng chẳng liên quan gì đến ta cả.

Sau Tết, hôn sự của Tiểu Ngộ đã được định đoạt. Đối tượng là con gái út của nhà mẹ đẻ Hoàng hậu nương nương, năm nay vừa tròn mười bốn, đợi đến mười lăm tuổi sẽ tổ chức hôn lễ. Hoàng đế đã gửi thư báo trước cho Thái tử và Thái tử phi, nhưng chưa kịp chờ họ hồi âm, Hoàng hậu đã hạ chỉ tứ hôn. Dù trước đó Thái tử và nương nương có muốn hỏi qua ý kiến của Tiểu Ngộ nhưng giờ cũng đã quá muộn rồi.

Nhưng cũng may, nghe nói vị tiểu thư đó dung mạo xuất chúng, đoan trang hiền thục, nhỏ tuổi mà đã nổi danh trong đám tiểu thư khuê các ở kinh thành, thực sự là một mối hôn sự tốt đẹp.

Vốn dĩ chuyện vui đến, tinh thần phải phấn chấn mới phải. Nhưng đêm đó, Tiểu Ngộ trở về Đông Cung với bộ dáng thất thần, nghe nói vì làm sai chuyện gì đó mà cãi lại Hoàng đế, bị phạt quỳ ba canh giờ bên ngoài Ngự thư phòng. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì, Hoàng đế lại không cho ai nhắc tới.

Nhìn hắn mặt mày sa sầm, chân bước tập tễnh trở về Đông Cung, lòng ta đau thắt lại. Ta vội vàng chạy đến đỡ hắn, không nhịn được mà cằn nhằn: "Ngươi mới vào triều không bao lâu, nếu có chỗ nào làm chưa đúng thì cúi đầu nhận lỗi với Hoàng gia gia là xong. Cần gì phải cãi lại, tự chuốc khổ vào thân như vậy?"

Tiểu Ngộ lạnh lùng nhìn ta, hồi lâu mới thở dài bất đắc dĩ: "Ta có làm sai chuyện gì đâu. Hoàng gia gia phạt ta là vì ta từ chối cuộc hôn nhân kia."

Thảo nào Hoàng đế không cho ai bàn tán đến chuyện này. Nếu để người ngoài biết Tiểu Ngộ vì không muốn cưới quý nữ của Vương gia mà quỳ suốt ba canh giờ thì thể diện của cô nương ấy còn đâu nữa? Nhà họ Vương còn đâu thể diện? Hoàng hậu nương nương cũng còn đâu mặt mũi?

Ta đỡ hắn đi vào Đông Cung: "Ngươi không thích tiểu nữ của Vương gia?" Nhưng lời ra đến miệng, cuối cùng ta chỉ hỏi một câu như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/the-xuan-phong/13.html.]

"Không thích." Giọng Tiểu Ngộ trầm trầm, có chút nghèn nghẹn.

Ta thở dài: "Nếu ngươi không thích tiểu nữ của Vương gia, vậy là do trong lòng đã có người thương rồi sao?"

"Ừm." Tiểu Ngộ khẽ đáp.

"Nếu đã có người thương thì đáng lẽ nên sớm bẩm báo với phụ mẫu, sớm nhờ người đến cửa cầu hôn, trao đổi canh thiếp, định ra hôn ước. Như vậy cũng không rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ."

Tiểu Ngộ hít một hơi thật sâu, rất lâu sau mới cất lời: "Ta và người ta thích... có cách biệt về thân phận, chỉ e thế nhân không chấp nhận. Hơn nữa, ta vẫn chưa bày tỏ lòng mình với nàng ấy, cũng không biết nàng ấy... có… có… thương ta như ta thương nàng hay không.”

Nói đến đây, hơi thở hắn rối loạn, tai cũng dần đỏ lên.

Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Không ngờ Tiểu Ngộ của chúng ta cũng có lúc luống cuống như thế này."

"Ngươi còn cười!" Tiểu Ngộ trừng ta một cái rồi lại ủ rũ, rầu rĩ than thở: 

"Ta thật sự phiền c.h.ế.t đi được."

"Được rồi, được rồi. Ngươi còn chưa gặp tiểu nữ của Vương gia, sao biết mình không thích nàng ấy? Giờ hôn sự đã được định, sau này bất kể ai nhắc tới, mặc định cũng sẽ coi hai người là một đôi."

"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Ta không thể xin Hoàng gia gia và Hoàng nãi nãi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra sao?" Tiểu Ngộ bắt đầu vô lý làm loạn, nũng nịu với ta.

"Hoàng đế và Hoàng hậu là gia gia nãi nãi của ngươi, họ sẽ không hại ngươi. Họ chọn thê tử cho ngươi, chắc chắn đó sẽ là một cô nương tốt nhất trên đời." Ta khuyên hắn, chuyện đã định, chi bằng thuận theo số mệnh.

"Nhưng ta không muốn! Trong lòng ta, trên đời này chỉ có một người là tốt nhất, không phải tiểu nữ của Vương gia."

Không phải tiểu nữ của Vương gia, vậy hẳn là người trong lòng hắn rồi.

"Vậy thì ngươi có thể bày tỏ lòng mình với người trong lòng, nếu nàng ấy cũng tâm duyệt ngươi thì nạp nàng ấy vào Đông Cung cũng không phải là không thể." Nếu như họ có thể hòa hợp như ta và Thái tử phi nương nương, vậy cũng không rơi vào cảnh khiến người bối rối.

"Ta đã nói rồi, ta và nàng ấy có thân phận chênh lệch... Làm sao mà bày tỏ lòng mình đây..." Tiểu Ngộ cúi đầu, đá văng một viên đá trên đường, giọng nói trầm thấp.

Ta có chút tức giận, Tiểu Ngộ còn nhỏ mà không biết học được từ đâu cái tính này: "Tiểu Ngộ! Không ngờ ngươi lại coi trọng gia thế như vậy! Nếu gia thế quan trọng đối với ngươi như thế, vậy thì tiểu nữ của Vương gia chính là người phù hợp nhất với ngươi rồi!"

Ta vung tay bỏ mặc hắn, tự mình bước đi.

"Ta nào có coi trọng gia thế! Ta... ta..." Tiểu Ngộ lắp bắp, tỏ vẻ rất tức giận khi bị oan uổng.

Hắn đuổi theo ta, kéo tay áo ta với ánh mắt cầu xin: "Ta thật sự không coi trọng gia thế! Ta cũng không muốn đưa ai vào Đông Cung cả. Từ đầu đến cuối, ta chỉ muốn nàng ấy mà thôi." Tiểu Ngộ nhìn ta, mắt đỏ hoe, rõ ràng là đã động lòng.

"Ngươi không coi trọng gia thế, vậy thì đi bày tỏ lòng mình đi. Nếu hai người thực sự thương yêu nhau, ngươi có thể xin phép Hoàng thượng để cưới nàng ấy. Nếu chỉ là ngươi một mực yêu đơn phương, vậy thì quay lại nhìn thử tiểu nữ của Vương gia đi." Ta đành phải tiếp tục đưa ra lời khuyên.

"Giả sử ta có thể bày tỏ lòng mình thì đã chẳng có chuyện như hôm nay." Tiểu Ngộ trông có vẻ rất u buồn, lắc đầu thở dài.

"Tiểu Ngộ, quân tử ngay thẳng, tiểu nhân u sầu. Mọi người đều có sự ưu ái riêng, ngươi không thích tiểu nữ Vương gia mà có người trong lòng, không có gì phải ngại. Nhưng lỗi của ngươi là không nói ra, không đi tranh giành. Ngược lại, lại khiến cho nư nhi Vương gia phải chịu khổ. Bây giờ hôn ước đã định, nếu ngươi lại muốn kháng chỉ thối hôn, vậy thì danh danh trong sạch của nàng ấy biết đặt vào đâu?" Ta nhìn Tiểu Ngộ, khuyên răn chân thành.

Loading...