Một đêm mưa gió tả tơi qua và cũng tả tơi như bụi hồng ban công. Cũng may, hôm nay tiết học chiều, sáng đến trường. Diệp Tử Phong học cùng , đương nhiên, cũng đến trường.
cầm lấy cánh tay đang vắt eo , ném qua một bên, chống tay dậy, trừng mắt gã đàn ông đang ngủ ngon lành. Hôm qua, giống như mãnh thú, thảo nào đến giờ vẫn dậy nổi. Đáng đời.
- Cô chủ. – Diệp Tử Phong vội vàng bật dậy ngay khi mở mắt.
- Giỏi lắm, còn là cô chủ của đấy. Mau thu dọn áo quần , chính thức sa thải vì trái lời . bảo là mệt mà còn cố. – chỉ tay về phía cửa, lớn giọng quát.
- Cô chủ, rõ ràng cô kêu tự xử lý mà, bây giờ…
- Im miệng.
Mặt nóng ran như lửa đốt. Thằng đần cũng hiểu ý đấy. Rõ ràng cái gã cố tình giả ngu.
Thôi , dịu dàng, đối xử với nếu tháng ngày của trở thành địa ngục. Tất cả là của , trai. Anh là một kẻ vô tội, là kẻ tội.
- Đi mua thuốc tránh thai cho . – một tay ôm trán, một tay xua xua, hiệu cho mau .
- xin vì hôm qua quên mua bao, sẽ mua…
- Không cần . Mua thuốc tránh thai thôi. Sau cần dùng hai cái đó nữa . – thẳng mắt , rõ từng chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thay-doi-so-phan-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-7-lam-mot-nguoi-tot-1.html.]
Mắt Diệp Tử Phong sáng lên, gật đầu như trống tỏi lao khỏi giường. hổ mặt , dám cái cơ thể mảnh vải của .
Anh vui cũng đúng thôi, từ nay, sẽ còn là nô lệ t.ì.n.h d.ụ.c của nữa. Đêm qua là đêm cuối cùng .
Chiều đến, chọn bộ trang phục kín cổng cao tường cùng Diệp Tử Phong đến trường.
và cùng học chuyên ngành quản trị kinh doanh. Còn vì mà và học ngành thì là do bừa như , Diệp Tử Phong đang cạnh đây ước mơ suy nghĩ gì khi chọn ngành học .
Trên trang giấy, chẳng qua là một nhân vật hư cấu, vô tri vô giác nhưng hiện tại, thấy bằng xương bằng thịt, yêu thương, dục vọng, lý trí.
- Này, đêm qua đến, vui lắm đấy, nhiều nóng bỏng mới quán bế về, mặt thư sinh, cơ bụng tám múi. – Đường Thi chạy đến, bá vai và một tràng dài.
- Sau sẽ đến mấy nơi đó nữa, tập trung ôn thi. – đáp, chân vẫn bước đều.
- Quyết giành học bổng du học ? Nhà giàu như , ưng thì bảo ba bỏ tiền cho mà , cố gì cho cực ? – Đường Thi bĩu môi.
- Thử xem khả năng của tới .
Trong nguyên tác, nữ phụ vẫn ôm mộng một ngày ba cô hối , đón cô về và cho cô kế thừa một phần gia sản, thế nên, mới điên cuồng học tập.
Tuy nhận học bổng nhưng cô từ chối, ở trong nước với giấc mộng viển vong và khi nghiệp, cô đến gặp ba thì ông bảo cô công ty khác mà , đồng thời, cắt trợ cấp.