Lúc này, vợ chồng nhà họ Lưu đang đón khách ở cổng sân lớn, cuối cùng cũng biết bên trong xảy ra chuyện, vội vàng chạy như bay tới, còn chưa kịp nói gì, Hoàng Ngọc Trân đã nhào tới bà Lưu, nhe răng trợn mắt tát liền hai cái!
“Đồ già tiện nhân không biết xấu hổ, đợi tao về rồi tính sổ với mày!”
Lý Hòa Bình thấy vợ mình ấn đầu bà Lưu vào thùng nước vo gạo, đẩy ông Lưu đang ngơ ngác ra, quay đầu định xông ra ngoài, có chút không phản ứng kịp: “Ngọc Trân, bà đi đâu đấy!”
Bà Hoàng sốt ruột giậm chân: “Con bé Phượng Thư kia khóc lóc chạy ra ngoài rồi! Lỡ nó nghĩ quẩn thì sao? Còn không mau đi tìm người! Thằng Tư, đi với mẹ!”
Năm nay, Hoàng Ngọc Trân 50 tuổi, chồng 52 tuổi.
Con cả Lý Văn Quốc, 28 tuổi, lấy vợ Vương Sở Hồng, có một trai một gái, Lý Gia Minh 7 tuổi, Lý Gia Mẫn 6 tuổi.
Con thứ hai Lý Tú Hương, 26 tuổi, xuống nông thôn lấy chồng ở làng, sảy thai hai lần, không có con.
Con thứ ba Lý Văn Thắng, 25 tuổi, lấy vợ Châu Lệ Quân, chỉ có một con gái, Lý Gia Ninh 5 tuổi.
Con thứ tư Lý Văn Thành, 23 tuổi, đi bộ đội chưa vợ, vừa ngủ với em vợ của em trai bị bắt quả tang.
Con thứ năm chính là kẻ bất hạnh Lý Văn Kiệt cưới vợ hôm nay, 22 tuổi.
Con gái út Lý Tú Lan mới 17 tuổi, đang học cấp ba.
Ngày này kiếp trước, thằng út Lý Văn Kiệt cưới vợ đãi tiệc, cô dâu Lưu Mộng Kiều bắt quả tang em gái ruột và anh chồng trần như nhộng trong phòng.
Lưu Mộng Kiều lập tức làm loạn, tố cáo Lý Văn Thành cưỡng h.i.ế.p em gái mình Lưu Phượng Thư, đòi kiện anh ta tội lưu manh. Lưu Phượng Thư mất đời con gái, bị nhà họ Lý chỉ trích, bị cha mẹ ghét bỏ, nghĩ quẩn chạy ra sông tự vẫn.
Hai nhà cũng không ngờ tính tình Lưu Phượng Thư lại cương liệt đến vậy, đợi đến lúc tranh cãi xong tìm được người thì người đã tắt thở từ lâu.
Đúng vào thời kỳ siết chặt kỷ luật, thằng Tư trước khi cưới đã ngủ với phụ nữ, lại còn gây ra án mạng, nếu bị tố cáo, không những không được làm lính nữa, mà có khi còn bị bắt đi xử bắn.
Bà Hoàng chỉ đành nuốt cục tức này, đưa cho nhà họ Lưu một triệu, lại còn đền công việc của mình cho bà Lưu. Con dâu cả đang chờ kế nhiệm vì thế mà căm hận bà.
Mấy tháng sau Lưu Mộng Kiều sinh con, Bà Hoàng nhìn là biết không phải sinh non, trong lòng nghi ngờ, nói với thằng út Lý Văn Kiệt, Lý Văn Kiệt không tin, còn nói bà chia rẽ tình cảm vợ chồng họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-ba-lao-trong-sinh-khong-co-ban-tay-vang/chuong-3.html.]
Mãi đến khi nhân tình của Lưu Mộng Kiều c.h.ế.t vợ, cô ta đòi mang con trai đi ly hôn, Lý Văn Kiệt mới biết mình là con rùa đội mũ xanh, nuôi con cho người khác mấy năm trời.
Thảm nhất, vô tội nhất chính là thằng Tư, vô duyên vô cớ bị tính kế, mang tiếng g.i.ế.c người, lòng đầy áy náy, mãi không lấy vợ. Chuyện đó thì thôi, nhưng sau khi Lưu Mộng Kiều ly hôn, để trả thù nhà họ Lý đã làm khó mình, cô ta viết thư tố cáo, hại Lý Văn Thành vào tù chung thân!
Bà Hoàng kéo thằng Tư Lý Văn Thành đi khắp nơi hỏi han tìm người, thực ra đích đến chính là Vịnh Sông Lớn phía trước.
Từ xa, hai mẹ con đã thấy một bóng người ùm một tiếng nhảy xuống sông!
Bà Hoàng thở hổn hển: “Mau! Mau cứu người!”
Lý Văn Thành ba chân bốn cẳng chạy đến bờ sông nhảy xuống.
Lưu Phượng Thư không biết bơi, lúc được cứu lên đã bị sặc nước đến mê man.
Lý Văn Thành dù sao cũng là lính, biết cách sơ cứu, Lưu Phượng Thư “oa” một tiếng nôn ra một ngụm nước lớn.
Bà Hoàng đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Phượng Thư à! Con bé ngốc này, sao lại đi tìm cái c.h.ế.t chứ! Con đã là người của Văn Thành rồi, chính là con dâu nhà họ Lý chúng ta! Văn Thành, con bày tỏ thái độ đi!”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Lý Văn Thành tính tình ngay thẳng, tuy biết mình bị gài bẫy, nhưng anh và đồng chí Lưu Phượng Thư đã xảy ra quan hệ, đương nhiên phải chịu trách nhiệm: “Tôi về sẽ làm báo cáo kết hôn.”
Mặt Lưu Phượng Thư tái mét, điều đau khổ nhất không phải là mất đời con gái, mà là bị cha mẹ, anh chị em coi thường.
Bà Hoàng cũng không nói nhiều, thúc giục Lý Văn Thành: “Mau, đưa Phượng Thư đến bệnh viện trước, đừng để lại di chứng gì!”
Đi được vài bước, gặp ông chồng thở không ra hơi, mấy người cùng nhau đến bệnh viện.
Lưu Phượng Thư được cứu kịp thời, sẽ không để lại di chứng gì, nhưng vì bị sặc nước nên cần ở lại bệnh viện theo dõi.
Bà Hoàng thở phào nhẹ nhõm, bảo chồng đi đóng tiền, rồi lại dặn dò con trai thứ tư: “Con ra cửa hàng bách hóa mua cho Phượng Thư một bộ quần áo từ trong ra ngoài, còn cả giấy vệ sinh các thứ nữa.”
Những người khác đều bắt đầu hành động, Bà Hoàng lúc này mới có thời gian ngồi xuống suy nghĩ.
Lưu Mộng Kiều, cái sao chổi này chắc chắn không thể cưới, qua lại không rõ ràng với kẻ đã có vợ, lại còn mang thai nghiệt chủng, muốn con trai bà đổ vỏ, đừng có mơ.
Thằng con ngốc có bị cắm sừng hay không bà cũng không quan tâm nữa, nhưng bà không thể để Lưu Mộng Kiều làm mình khó chịu.