Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thanh xuân của tớ có cậu - Ngoại bút - Lá thư cuối cùng

Cập nhật lúc: 2025-05-14 14:58:24
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Lá thư cuối – không ghi ngày tháng, chỉ có nét chữ run rẩy, lem mực nơi cuối trang]

Tớ viết những dòng này khi đang ngồi ở một góc khuất trong bến xe.

Trời hôm nay nhiều mây.

Nhưng không đủ để che đi nỗi buốt giá trong lòng.

Mọi thứ... giống như một trò đùa.

“Vì sao anh nỡ làm tim em nát tan?

Đến đây vội vàng để rồi dở dang

Tình yêu cứ ngỡ dịu dàng

Bỗng dưng lại hoá… bẽ bàng”

Tớ từng nghe bài hát ấy rất nhiều lần rồi.

Chỉ là không ngờ có một ngày… nó lại vang lên trong đầu như được viết riêng cho mình.

Kỳ thi cuối cùng của tớ —

Kết thúc không phải bằng tiếng trống,

mà bằng một cú sét giáng xuống từ nơi mình chưa từng nghĩ đến.

Bố bị bắt.

Cậu… có người khác.

Nghe Nguyệt Nga nói về cậu, tớ biết,

mình chỉ là một “hiểu lầm” cần được giải quyết sau tất cả.

Thật buồn cười, phải không?

Một thời tuổi trẻ cứ chạy theo một ánh sáng,

để rồi khi gần chạm tới mới nhận ra — đó chỉ là ảo ảnh.

Tớ từng nghĩ mình đủ mạnh để vượt qua mọi thứ.

Nhưng hôm nay thì không.

Tớ chỉ muốn biến mất.

Để không ai phải khó xử vì sự tồn tại của tớ nữa.

Vy từng bảo:

“Điều đáng sợ nhất không phải là yêu đơn phương,

mà là khi trái tim biết rõ mình yêu —

nhưng không còn đủ dũng cảm để tiếp tục.”

Tớ hiểu rồi, Vy ạ.

Nếu có một ngày nào đó cậu đọc được những dòng này, Minh à...

Xin đừng thấy có lỗi.

Tớ đã rất vui khi được đi cùng cậu một đoạn đường,

dù ngắn ngủi.

Tớ từng ao ước được một lần ôm cậu từ phía sau,

thì thầm rằng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thanh-xuan-cua-to-co-cau/ngoai-but-la-thu-cuoi-cung.html.]

“Cậu giỏi lắm.

Nhưng cậu cũng xứng đáng được yêu thương.”

Tiếc là… sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Tớ đã nỗ lực trong một khoảng thời gian rất dài.

Không chỉ là ba tháng cuối cùng,

mà có lẽ là kể từ khoảnh khắc tớ nhận ra mình thích cậu,

tớ đã vô thức đẩy bản thân vào một cuộc đua không có điểm dừng,

chỉ để đuổi kịp cậu.

Chỉ để một ngày nào đó có thể tự tin đứng trước cậu và nói:

“Tớ thích cậu. Từ rất lâu rồi.”

Lúc cậu bảo cũng có chuyện muốn nói,

tớ đã hy vọng…

Có phải điều cậu muốn nói cũng giống như điều tớ đang nghĩ không?

Nhưng hóa ra là...

Cậu hẹn gặp tớ không phải để thổ lộ điều gì.

Mà là để dứt khoát.

Để nói rõ rằng giữa chúng ta —

từ đầu đến cuối — chỉ là hiểu lầm.

Rằng cậu chưa từng có ý khiến tớ nghĩ lệch đi,

nhưng nếu đã như vậy thì...

cậu xin lỗi,

và cậu không thể đáp lại.

Cậu muốn tớ bước tiếp.

Buông bỏ.

Và sống cuộc đời của riêng mình —

không có cậu trong đó.

Hoá ra, kết thúc cho tất cả nỗ lực, chờ đợi và hy vọng của tớ...

Chỉ là một lời khuyên buông tay, nhẹ tênh.

Chỉ là một ánh nhìn ái ngại, không phải ánh mắt dịu dàng tớ từng mong đợi.

Chỉ là dấu chấm hết — không phải là điểm bắt đầu.

Nếu có kiếp sau,

mong mình đừng gặp nhau muộn như vậy…

và nếu được,

hãy để tớ là người đến trước.

“Tạm biệt, Chàng thơ”

 

Loading...