Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thanh Xuân Của Tao Có Mày - Bị Lừa

Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:59:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chú nói linh tinh gì vậy!?"

Bảo Hân đỏ mặt đánh Phạm Văn Hải, rồi cô nhìn xuống Vũ Minh khẽ mỉm cười hơi cúi đầu coi như xin lỗi hắn thay chú mình.

"Được rồi đi xuống ngồi đi, nhanh nhanh tao còn dạy" Phạm Văn Hải đuổi cô cháu gái xuống.

Không thể cãi lời chú lên cô đành đi xuống ngồi bên cạnh Vũ Minh, cũng may cái bàn đủ rộng lên cả hai không quá gần nhau, hắn sau khi ngồi xuống liền khẽ cười gật đầu với cô.

Sau màn giới thiệu thì Phạm Văn Hải vào việc dạy học, khác hẳn với sự tấu hề của mình vừa rồi thì khi giảng bài hắn như biến thành một con người khác, vô cùng nghiêm khắc và nghiêm túc.

Cái bảng đen dài khoảng năm mét rất nhanh bị viết kín công thức toán học, các dãy số và bài toán dài như ôn thi đại học quốc gia, tất cả được ông thầy yêu cầu chép hết vào vở khiến Vũ Minh nghi ngờ nhân sinh.

Hắn có vào nhầm trường không?

"Viết xong chưa tôi còn viết tiếp, nhanh lên đây mới chỉ được nửa bài thôi đó!"

Phạm Văn Hải nói, cái bảng chia làm bốn phần thì ông thầy đã cầm khăn lau đi một phần mặc kệ đám học sinh bên dưới có chép kịp hay không, tay cầm phấn vừa viết vừa nói cũng không để tâm đám học trò đang ngơ cái mặt ra bên dưới.

Vũ Minh có xúc động muốn hỏi thăm họ hàng nhà thầy lần nữa.

Chờ mãi mới đến hết tiết, khi tiếng chuông reo thì lúc này thầy Hải mới chịu dừng lại, vẻ mặt lại tươi cười nói: "Chúng mày về nhà làm bài tập đầy đủ đó, hôm sau kiểm tra mà không có thì biết tay nhau"

Nói xong ông thầy dọn đồ ra ngoài, cả lớp thì ngơ ngác bật ngửa vì cái bài tập ổng giao là khoảng hai mươi bài toán, độ khó thì...khoảng đề ôn thi đại học đi.

Lần này Vũ Minh đã hỏi thăm họ hàng ông thầy thật rồi, cái này là bài tập cho học sinh lớp mười hay lớp mười hai vậy trời, trường này tính đào tạo thần đồng đi thi thế giới hay sao hả.

Quay sang nhìn Bảo Hân, cô bạn cùng bàn mới của hắn đang cặm cụi làm bài tập về nhà, nét mặt hơi nhăn lại có lẽ vì không biết giải, nhưng nhìn vẻ chăm chú kia khiến Vũ Minh cảm thấy rất thú vị.

"Cần giúp không?" Hắn khẽ hỏi.

Bảo Hân liếc mắt nhìn sang rồi khẽ gật, cô hơi nhích người lại gần hắn rồi đưa quyển vở cho hắn xem, nói: "Cậu giúp tớ bài số sáu đi"

Vũ Minh đọc qua rồi chớp mắt vài cái, không tới vài chục giây đã nghĩ ra cách làm rồi giảng cho Bảo Hân nghe, hắn còn vừa giải vừa nói để làm cách nào cho cô dễ hiểu nhất có thể.

Bảo Hân thì chăm chú lắng nghe, đôi khi sẽ lên tiếng hỏi vài chỗ không hiểu, mỗi lần hỏi như vậy thì Vũ Minh đều kiên nhẫn giải thích cho cô.

"Cậu học giỏi thật á" Bảo Hân khẽ cười khen một câu.

Cô biết mấy bài tập chú mình giao có độ khó khá cao, vì đây đều là đề ôn thi đại học của khoá trước sử dụng để thi vào những trường tốp đầu cả nước như thương mại hay kinh tế quốc dân.

Vũ Minh có thể làm được chứng tỏ lực học rất tốt, có tiềm năng đỗ cao vào các trường đại học danh tiếng.

"Cũng bình thường thôi" Vũ Minh gãi gãi đầu cười ngượng, lần đầu được gái khen khiến hắn hơi ngại mà đỏ cả tai.

Hắn sau đó tiếp tục giảng bài cho Bảo Hân, mà hai người càng nói càng thân khiến trong vô thức cô đã sát lại gần người Vũ Minh, đầu chụm lại với nhau, từ ngoài nhìn vào trông vô cùng thân mật.

Chỉ đến khi chuông vào lớp vang lên thì cô mới nhận ra mà hơi lùi lại, hơi đỏ mặt khẽ cười nói: "Tiết này học văn, không biết ai sẽ dạy đây"

"Mong không phải một ông thầy xàm lon nữa" Vũ Minh cười cười nói.

Và không phụ sự mong đợi của hắn thì lần này dạy lớp là một nữ giáo viên trẻ trung và xinh đẹp, vừa bước vào lớp thôi thì nhan sắc của cô đã khiến tất cả học sinh nam sáng mắt mà ồ lên.

Vũ Minh cũng không ngoại lệ, hắn nhìn cô giáo mà không rời được mắt.

Dáng người thon dài cao gầy, thân hình nóng bỏng quyến rũ với những đường cong mê người, đôi chân dài trắng muốt với điểm nhân là đôi cao gót màu đỏ, mỗi lần bước đi đều vang tiếng cộc cộc như đang gõ cửa trái tim có đám nam sinh.

Cô mặc một chiếc váy công sở màu tím than, áo sơ mi trắng thấp cổ để hơi lộ ra khe n.g.ự.c bên trong cực kì thu hút ánh nhìn.

Khuôn mặt xinh đẹp và thanh thoát, đôi mắt lấp lánh hơi mang vẻ lạnh lùng nhưng lại hút hồn. Tất cả tạo lên một mỹ nhân không điểm nào chê đang đứng trước mặt cả lớp.

"Xin chào các em, xin tự giới thiệu cô tên Đoàn Như Ngọc, năm nay hai mươi ba tuổi, cô tốt nghiệp trường đại học quốc tế Việt - Úc, chuyên khoa văn học và lịch sử."

Đoàn Như Ngọc vừa dứt câu thì cả lớp liền ào ào vỗ tay như sấm dậy, ai lấy cũng liên tục hoan hô khen ngợi, thậm chí có vài nam sinh còn hú hét như khỉ.

"Cô ơi cô đẹp quá"

"Xinh như tiên luôn"

"Cô có người yêu chưa ạ?"

"Em muốn lấy cô làm vợ!"

Vũ Minh nhìn bốn phía xung quanh mà khoé miệng giật giật, hắn thật không ngờ mấy thằng con trai ở lớp này lại táo bạo như vậy, thậm chí có thằng ngồi bàn cuối đang cho tay vào quần làm gì đó nữa.

Dựa vào, bọn này không biết ngại là gì hay sao!?

"Cậu thích cô ấy không?" Bảo Hân kế bên khẽ hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thanh-xuan-cua-tao-co-may/bi-lua.html.]

Vũ Minh hơi gật đầu nói: "Cũng thích, tất nhiên chỉ vì cô giáo xinh mà thôi"

"Con trai ai chả thích gái xinh" Bảo Hân khẽ cười, đừng nói là con trai, ngay cả con gái cũng thích ngắm gái xinh á.

Thậm chí con gái đối với những cô gái xinh đẹp còn phát cuồng hơn con trai nhiều, thậm chí là tranh giành với người khác nữa. Bảo Hân thì không đến mức như vậy, nhưng cô vẫn rất thích nhìn ngắm những chị gái xinh đẹp giống cô Đoàn Như Ngọc.

Tiết học sau đó bắt đầu, không giống với thầy Hải thì cô Ngọc giảng bài đơn giản và ngắn gọn hơn rất nhiều, lại vô cùng dễ hiểu cộng với tính cách vui vẻ của mình khiến buổi học trở lên thoải mái.

Bảo Hân cũng phát huy thiên phú văn học của mình, mọi câu hỏi của cô giáo hỏi đều được cô trả lời một cách trôi chảy và rất hay.

Ngồi bên cạnh nghe mà Vũ Minh cảm thấy như được nhìn một nữ chính học bá trong tiểu thuyết ngôn tình bước ra đứng trước mặt, con mẹ nó quá tuyệt, giọng cô bạn này lại hay như vậy á.

"Sao cậu cứ nhìn chằm chằm tớ vậy?" Bảo Hân trả lời xong ngồi xuống thì thắc mắc, cô thấy Vũ Minh cứ nhìn mình mãi thì hơi sợ, nhất là khi cậu ta cứ nhìn miệng cô.

Chả lẽ miệng cô có cái gì sao? Hay là tên này là biến thái?

"À không không, tại nghe giọng cậu hay lên, xin lỗi nhé" Vũ Minh cười ngượng nói, hắn xấu hổ quay sang chỗ khác.

Bảo Hân nghe cái lý do thì bật cười, khẽ nói: "Trời ạ không sao đâu, mà cậu thấy tớ trả lời thế nào?"

"Hay, rất hay" Vũ Minh lập tức khen ngợi cố gỡ lại chút mặt mũi vừa mất.

Được khen làm Bảo Hân rất vui, cô ngồi gần lại Vũ Minh cùng hắn thảo luận bài, qua giờ ra chơi vừa nãy thì trong lòng cô Vũ Minh đã gần ngang bằng những anh chị khác trong nhà rồi.

Mà gia đình Bảo Hân có truyền thống giáo dục rất nghiêm khắc và khắc nghiệt, con cháu trong nhà đều là người tài giỏi đạt nhiều thành tích cao, ngay cả cô cũng từng đạt không ít giải thưởng cấp thành phố và quốc gia.

"Cậu học giỏi vậy chắc ở nhà phải học nhiều lắm nhỉ?" Bảo Hân nói, cô dự định xin bí quyết học tập của Vũ Minh.

Nhưng vẻ mặt của Vũ Minh lại đần ra, cười cười nói: "tớ có học hành mẹ gì đâu, ở nhà toàn ngủ với chơi game à"

Bảo Hân đần mặt theo luôn, không phải vì cô đần mà vì ngỡ ngàng trước câu trả lời của Vũ Minh, tên này ở nhà lại không học hành gì mà giỏi được như vậy sao, trêu người à.

"Cậu khiêm tốn quá, nhưng cậu có bí quyết học gì chia sẻ cho tớ đi"  Bảo Hân nói, cô sát lại gần người Vũ Minh muốn nghe hắn nói.

"Tớ nói thật á, ở nhà chỉ ngủ với chơi game thôi mà" Vũ Minh nói.

Nhưng nhìn vẻ mặt vẫn không tin của Bảo Hân khiến hắn suýt nữa phát khùng, dựa vào luôn á, sao lúc hắn nói thật thì không ai tin hết vậy.

"Nếu cậu ở nhà chỉ ngủ với chơi game thì sao học giỏi vậy được, có gì cứ nói đi tớ là bạn cậu mà" Bảo Hân nói, cô lần đầu năn nỉ người như vậy khiến bản thân hơi khó chịu.

Nhưng ai bảo Vũ Minh giỏi toán làm chi, nếu có thể học được gì đó thì cô nhất định tăng lực học của mình lên rất nhiều, đến thời điểm cuối năm kiểm tra năng lực có khi còn được giải cao.

Vũ Minh khoé miệng hơi giật giật, hắn thật sự muốn quỳ xuống lạy luôn á, tại sao cô nàng này lại không tin hắn vậy trời.

Chứng minh bản thân lười khó đến thế sao?

"Nói đi mà"

"Thật sự không có"

"Không tin, cậu giỏi vậy sao cứ phải giấu"

"Thật sự không có mà trời"

"Thôi mà nói đi, năn nỉ á!"

"Đã bảo là không học gì thật mà!"

Vũ Minh đập bàn đứng dậy quát lớn, hắn thực sự không chịu nổi nữa rồi.

Nhưng ngay giây sau hắn liền có cảm giác gì đó sai sai, nhìn Bảo Hân đang ngơ ngác nhìn mình, lại quay đi quay lại nhìn xung quanh thấy ai cũng đang ngơ ngác nhìn hắn, lúc này hắn mới biết sai chỗ nào.

Dựa vào, vẫn đang ở trong lớp học á, hắn đập bàn còn đứng dậy quát như này thì khác gì tự đào hố chôn mình không.

"Ngốc thật đó" Bảo Hân khẽ cười rồi quay đi.

Con mẹ nó bị gạt rồi, Vũ Minh lúc này cảm giác bản thân ngu không thể tả, vậy mà lại lọt bẫy của một đứa con gái.

"Vũ Minh, em không muốn học hả?" Cô Ngọc ở trên bảng nhìn hắn hỏi.

Vũ Minh lập tức lắc đầu vội nói: "Không không thưa cô, em...em chỉ nói đùa thôi, em đang nói chuyện với Bảo Hân á"

"Em còn nói chuyện riêng trong giờ?" Cô Ngọc nhíu mày, giọng trở lên khó chịu.

"Ngốc thật đó~ " Bảo Hân ngồi bên khẽ nói, chống cằm nhìn Vũ Minh đầy trêu chọc.

Hắn tức mà không nói ra được, cuối cùng bị cô Ngọc phạt đứng góc lớp và chép phạt bài mười lần. Vũ Minh chỉ có thể làm theo, thầm thề sẽ trả đũa lại Bảo Hân.

Loading...