Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thanh Mai Trúc Mã - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-05-17 20:31:58
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe anh nói vậy, tôi bất giác đặt miếng dưa xuống, ngẩng đầu nhìn anh. 

Trong căn phòng tối om, đôi mắt Vương Đằng lại sáng rực như ánh đèn trong rạp phim.

 

“Vương Đằng… anh từng vì em mà đánh nhau à?”

 

“Ừ. Có chứ.”

 

“Lúc nào vậy? Sao em chẳng biết gì cả?”

 

Vương Đằng hít sâu một hơi, như thể có chút ngượng ngùng. 

Anh đưa tay gãi đầu, tự cười với chính mình. 

Rồi anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đưa vào bên trong cổ áo.

 

Tôi sững người lại khi chạm vào một vết sẹo, rõ ràng và gồ lên giữa lồng n.g.ự.c anh.

 

“Lâu lắm rồi… hồi cấp hai ấy, lần em đến lớp Bảy mượn sách địa lý của anh. 

Có một thằng con trai chọc ghẹo em, làm em giận quá bỏ đi. Em chắc là quên rồi.”

 

Tôi sao có thể quên.

Tôi lập tức ném miếng dưa sang một bên, lao vào ôm chặt lấy anh, nước mắt lập tức tuôn xuống, từng giọt nóng hổi lăn dọc theo cổ anh.

 

“Anh sao không nói cho em biết chứ? 

Anh biết không, em đã buồn vì chuyện đó suốt hơn một năm trời!”

 

Vương Đằng hoảng lên, vội vàng ôm tôi lại, tay chân lóng ngóng xoa đầu tôi, cuống cuồng dỗ dành.

 

“Sao lại khóc rồi? chuyện cũ xưa lắc rồi mà, lâu lắm rồi còn gì…”

 

Tôi nghẹn ngào nói như trút hết nỗi ấm ức:

 

“Vương Đằng, đồ tồi! 

Hôm đó anh trước mặt cả lớp Bảy còn dám nói em chỉ là ‘một người quen’! 

Em nghe xong chẳng dám đến lớp anh thêm lần nào nữa. 

Em cứ nghĩ… có thể anh sẽ đến xin lỗi, sẽ đến dỗ em… nhưng sao anh chẳng đến? 

Em đợi mãi, đợi mãi, đến tận bây giờ em cũng không dám nhắc lại chuyện ấy nữa… hu hu hu hu…”

 

Tôi chưa bao giờ khóc đến nghẹn lại, nức nở không thành lời trước mặt Vương Đằng như thế. 

Anh thật sự hoảng loạn, ôm chặt lấy tôi, không ngừng dỗ dành.

 

“Anh đâu biết là em không dám đến. 

Anh cứ tưởng Thần Thần giận anh rồi, không cần anh nữa. 

Anh giận quá mới đánh nhau với thằng đó, lần đầu tiên anh đánh người dữ như vậy.”

 

Vừa nói, mắt anh đã đỏ hoe. 

Anh nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc ướt nước mắt dính vào má tôi, rồi cúi đầu hôn tôi. 

Những cái hôn gấp gáp, đầy cảm xúc, mang theo cả đau đớn và hối hận, mỗi lần chạm môi đều hơi mạnh, khiến tôi không kìm được bật lên những âm thanh khe khẽ vì đau.

 

Có lẽ chính âm thanh ấy khiến Vương Đằng không còn kìm được nữa, anh siết tôi chặt hơn, hôn càng thêm sâu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thanh-mai-truc-ma-bsnm/chuong-11.html.]

Chiếc sofa nhỏ không còn đủ chỗ. 

Vương Đằng bỗng đứng dậy, ôm bổng tôi lên và đặt xuống chiếc giường quen thuộc của anh. 

Hơi thở anh phả nhẹ bên tai tôi, mang theo cảm giác tê dại khiến tôi gần như mềm nhũn, nằm bất động giữa nơi từng là góc riêng suốt tuổi thơ của hai đứa, khoảng cách giữa tôi và anh chưa bao giờ gần đến thế.

 

Giữa tôi và Vương Đằng, cuối cùng cũng không còn điều gì giấu nhau nữa. 

Những hiểu lầm ngây ngô thời trẻ, những do dự, những lần thử lòng đầy vụng về… đều tan biến hết trong buổi đêm đó.

 

Tôi mặc chiếc váy trắng, nắm tay anh chìm vào giấc ngủ. 

Trong mơ, là tiếng cười khẽ bên tai, là hơi thở kề sát, là những lời thì thầm êm ái giữa hai người.

 

Hôm sau là một ngày hè nắng đẹp. 

Tôi tỉnh dậy, Vương Đằng đã không còn trong phòng. 

Tôi xuống giường, chân trần bước ra sân.

Anh đang đứng dưới giàn hoa tử đằng. 

Thấy tôi, anh quay lại cười — nụ cười ấm áp như nắng đầu ngày.

 

“Chào buổi sáng, Thần Thần.”

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Chào buổi sáng, anh.”

 

“Lại đang nghĩ gì đấy?”

 

“Em đang nghĩ… giá mà đời này, sáng nào cũng có thể nói ‘chào anh’ với anh như vậy.”

 

“Được thôi,” anh bật cười, 

“Em lấy bút đỏ của anh rồi, còn nợ anh một tiếng ‘anh’ đấy. 

Em phải gọi "anh" cả đời mới trả hết được.”

 

Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng ấy như xuyên qua cả năm tháng, khiến tôi bỗng thấy mình như trở về năm nào — cậu bé mặc áo ba lỗ đỏ, cô bé váy trắng tung tăng. 

Hai đứa trẻ chạy vù đi trong nắng, hồn nhiên mà kiên định, nắm tay nhau không buông.

 

Thanh mai trúc mã — lần này đã thật sự nắm tay nhau, là sẽ chẳng bao giờ rời xa nữa.

 

Trời xanh trong vắt, hoa tử đằng rũ xuống như thác tím. 

Cảnh tượng ấy dường như đã lặng lẽ chứng kiến suốt hành trình từ “láng giềng nhỏ” đến “tình yêu lớn” của chúng tôi.

 

Tôi tên là Vương Thần. 

Còn người thanh mai trúc mã của tôi, tên là Vương Đằng.

Hai nhà chúng tôi kề nhau, chỉ cách nhau một giàn hoa tử đằng.

 

Tử đằng rất đẹp. 

Nhưng chàng trúc mã của tôi thì từ nhỏ đã trăm phương ngàn kế — chỉ để cho cô bé hay khóc của mình có thể nở rộ phía bên kia giàn hoa ấy.

 

May thay, năm tháng không phụ lòng người.

Cuối cùng, kế hoạch năm xưa của anh đã thành công mỹ mãn.

 

-(Hết)-

 

Loading...