Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THÁI GIÁM TÁI SINH TRỞ THÀNH TÚ BÀ - 22 - HẾT

Cập nhật lúc: 2025-05-11 09:56:53
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

32.

Không biết tin tức từ đâu truyền ra sai lệch, vừa về thanh lâu, các cô nương đã nhao nhao vây quanh ta, hỏi ta thật sự muốn gả đi sao?

Ta: ???

Liễu Kiều Nhi nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, "Việc làm ăn của chúng ta không thiếu tiền, hà cớ gì phải gả đi chịu đựng ấm ức?"

Chúng cô nương: "Đúng vậy, không gả có được không? Chúng ta kiếm tiền nuôi người mà!"

...

Gã sai vặt về trước báo tin, ta bảo hắn truyền lời rằng: Hoàng thượng giữ ta cùng các đại thần ở lại dùng bữa.

Vì hắn nghe loáng thoáng, hoàng đế nói thiếu tri kỷ, tiếc thay không có thê tử, tưởng rằng đang khuyên ta gả đi làm vợ, bèn nói thêm một câu.

Thật là lố bịch, lố bịch đến mức mẹ của lố bịch cũng phải mở cửa để nó vào nhà. Ta dở khóc dở cười giải thích, chỉ là tiếp chỉ nhậm chức thôi, lúc này các cô nương mới bớt lo lắng. Sau đó lại khóc lóc, nói không nỡ.

Ài... có hơi ồn ào.

Ngày đi, ta chỉ mang theo Liễu Kiều Nhi và Hứa Dao. Tam Nha thành chưởng quỹ mới, Phương Phi tiếp quản bàn tính của Liễu Kiều Nhi, Thúy Nương phụ trách trông trẻ. Những cô nương còn lại vẫn vui vẻ chăm sóc nữ khách, kiều mị lại nhiệt tình.

Hoàn hảo.

Trên đường đi, Hứa Dao im lặng hồi lâu, không chịu nổi việc ta cứ nhìn chằm chằm vào nàng, cuối cùng mở miệng.

"Tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"

Ta nghiêng nghiêng đầu.

"Vì sao, trong lòng ngươi không rõ sao? Nói thật, ta không hiểu lắm, nếu ngươi đã chán ghét ta, tại sao còn muốn giúp ta?"

"Ừm, nói đi, yêu phi?"

Đồng tử nàng co rút thật mạnh, ánh mắt đảo tán loạn.

"Ngươi, ngươi nói bậy!"

Ta cong môi, "Nếu ta đã có thể thuận theo lời nguyền của ngươi mà làm một nữ tử, vậy ngươi biến thành nữ nhi thế gia cũng không có gì lạ. Ta chỉ tò mò, ban đầu ngươi rõ ràng không phải như vậy, cho đến khi g.i.ế.c c.h.ế.t Xương Vương thì mới thay đổi. Vì sao?"

Nàng hết cách, đành phải thành thật khai báo.

Nàng vốn là thánh nữ Vu tộc, yêu sai người mà phải trả giá, mà ta lại không chịu đi gọi Hoàng đế, đành phải dùng lời nguyền lên người ta. Lời nguyền có phản phệ, chính là chuyển thế đầu thai, chịu đủ khổ sở giống như ta. Hơn nữa định sẵn sẽ có dây dưa với ta, chỉ là không biết ai là ta mà thôi.

Ban đầu nàng không muốn đi theo vết xe đổ của kiếp trước, quyết tâm làm một nữ tử lương thiện, kết quả lại càng thê thảm. Được ta khai thông, mới khôi phục vẻ yêu mị như ở kiếp trước..

Giết Xương Vương báo thù xong, nàng đột nhiên phát hiện ra những hành động nhỏ muốn g.i.ế.c người của ta giống hệt như trước kia, lúc này mới xác định chính là ta. Vừa hận vừa giận, cố ý dẫn Phương Phi đến chỗ Thái tử, muốn gây cho ta thêm chút phiền phức.

Rất tốt.

Ta nghiến răng nghiến lợi, kiếp trước chưa được hưởng thụ sự hầu hạ của yêu phi, kiếp này cứ xoa bóp bóp vai cả đời cho lão tử đi.

Nàng không hề nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu, nghiêm túc nói:

"Kiếp trước, ngươi không hiểu nỗi khổ của nữ tử, kiếp này cha c.h.ế.t mẹ ghét, bị bán vào thanh lâu bị ép phải chiều lòng nam nhân, không thể gả đi, không thể sinh con, bên cạnh nhìn thì náo nhiệt nhưng không có ai hiểu ngươi biết ngươi, kiếp này ngươi định sẵn cô độc đến già, tịch mịch suốt đời, ngươi xác định mình vẫn lựa chọn đúng đắn sao? Ngươi nên xin lỗi ta đàng hoàng, nếu không lời nguyền này ta tuyệt đối không thể giải!"

Không xa, A Lý đã lâu không gặp đang dẫn theo một đội hùng hậu chạy về phía chúng ta, phía sau còn khiêng mấy cái rương lớn. Là số vàng đã chôn trước đó.

"Tùy ngươi," ta vung roi thúc ngựa, ngửa mặt lên trời cười lớn, "Ngươi xem ta có cần giải không?"

Ngoại truyện: Tam Nha

Vào Vạn Xuân Các năm thứ hai, ta đã đổi tên, theo họ của ma ma, gọi là Ngọc Lạc Tân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-giam-tai-sinh-tro-thanh-tu-ba/22-het.html.]

"Lấy từ câu 'Không có niềm vui nào bằng khi có một người bạn mới*.'"

(*) Đây là một câu thơ trích từ tác phẩm 《离骚》 của nhà thơ Quảng Bá (屈原)

Ma ma thường nói, sống trên đời hãy cứ sống cho thật thoải mái, mang vác nhiều gánh nặng như vậy để làm gì.

Ta thì không.

Ta sinh ra là để lo toan cho gia đình, ba tuổi đã biết giặt giũ, bốn tuổi nấu cơm, năm tuổi bị bán vào nhà giàu học thêm việc quản gia, bảy tuổi nhà kia phá sản, tám tuổi mẹ lại bán ta đi. 

Ta vốn muốn tìm đến ông bà ngoại, họ hẳn sẽ che chở cho ta, dù có để ta ở nhà làm người hầu cũng được. Nhưng mợ lại không vui, quay ra mách mẹ rồi bán ta vào nơi phấn hoa da mặt kia lại càng ghê tởm hơn.

May mà ta lanh lợi, chạy trốn thật nhanh, nhưng đất trời bao la, ta biết đi đâu về đâu. Khoảnh khắc ấy, ta thấy lòng mình trống rỗng, cho đến khi nhớ lại gương mặt tựa tiên nữ giáng trần kia.

Nàng không thích ép buộc, hẳn là người tốt, ta chỉ có thể đánh cược một phen. Cược thắng rồi, nàng còn cho ta quản gia. Lại càng vui hơn nữa.

Ngọc ma ma rất thích cười, nhưng ta thấy những nụ cười ấy giả nhiều hơn thật. Đặc biệt là khi đối diện với đủ loại người. Nhưng nụ cười của nàng dành cho ta đều là thật lòng, trong ánh mắt vô cùng trong trẻo, khóe miệng cong lên rất tự nhiên.

Ta rất thích Ngọc ma ma, nàng quản lý kỹ viện không quá nghiêm khắc, ai cũng có thể trêu chọc vài câu nhưng thủ đoạn lại rất tàn nhẫn, một khi nàng không vui, thả chó cắn người chỉ là chuyện nhỏ.

Ta thường ở cùng những con ch.ó dữ trong hậu viện, vì ta thấy mình giống chúng, đều là thứ mà ma ma coi trọng. Nhưng khi ma ma hỏi ta có muốn đổi tên không, ta mới nhận ra nàng coi ta là người, là người trong cùng một nhà!

Ta vội vàng đồng ý, nhưng tỷ tỷ của ta có vẻ không vui. Tỷ ấy vào đây trước ta, lẽ ra phải được trọng dụng hơn, nhưng tỷ ấy không nhanh nhẹn bằng ta, làm việc cũng hay lười biếng, còn lấy cớ là mệt mỏi nên phải tiết kiệm sức lực, tỷ ấy sẽ không ở đây cả đời.

Ngọc ma ma đã sớm nhận ra, nàng hỏi ta nghĩ thế nào. Ta thì có thể nghĩ thế nào đây, tuy là tỷ muội cùng một mẹ sinh ra nhưng phân công rõ ràng, tình cảm cũng không sâu đậm, hơn nữa ta đã mang họ Ngọc rồi.

Cho nên ngày Vạn Xuân Các giải tán, ta đưa một nửa số bạc của mình cho tỷ tỷ, mong tỷ ấy bình an khỏe mạnh, coi như không có muội muội như ta. Tỷ ấy rất ngạc nhiên, cứ tưởng ta sau này cũng sẽ đi vào con đường kỹ nữ, mắng ta không biết xấu hổ, mắng ta là đồ bỏ đi.

Tỷ tỷ Thúy Nương nghe thấy, ôm n.g.ự.c công kích một trận, mắng từ tổ tông mười tám đời mắng đến mười hai đời con cháu, mắng đến khi tỷ tỷ khóc không thành tiếng, dập đầu nhận lỗi mới thôi.

Ta thầm nghĩ, Thúy Nương tỷ quá cao siêu, chỉ là lần sau nhớ đừng mắng cả ta vào nữa là được rồi.

Ngọc ma ma nói nàng tuyệt đối không sinh con, nhìn dáng vẻ của Phương Phi tỷ, ta cũng thấy sợ, nữ tử cũng không nhất thiết phải sinh con mà phải không?

Đúng rồi, Ngọc ma ma không sinh, ta có thể đường hoàng không sinh con rồi!

Vẫn là Thúy Nương tỷ lợi hại, nhìn thấy cặp song sinh như búp bê sứ bị nướng trên lửa, vội vàng cầu xin Ngọc ma ma cứu người, cứu được thì coi như chính mình sinh ra. Tiết kiệm thời gian, sức lực lại còn tiết kiệm tiền, ta phải học theo mới được.

Kinh thành thật lớn, Ngọc ma ma ít nói, có tâm sự gì đều giấu trong lòng. Nhưng nàng làm việc quyết đoán, ta nghĩ trong thoáng chốc, màn trời đã đổi thay rồi. Nữ tử cũng có thể vào thanh lâu, ồ, không phải, là Hồng Lâu chuyên phục vụ nữ tử mới phải.

Chuyện này thật mới lạ, nhưng những quý phụ nhân kia thật sự rất giàu có. Ta nói lời ngon ngọt, chẳng làm gì, một ngày đã có thể kiếm được không ít tiền thưởng. Lại còn hào phóng hơn cả nam nhân.

Nói đến chuyện không quen thì chính là tỷ tỷ Thúy Nương. Nàng đã quen với việc thẳng thắn, muốn thay đổi ngay lập tức quả thật rất khó. Không lâu sau khi xem pháo hoa đêm rằm, Hoàng đế cũng đã đổi người, vẫn là vị Duệ Vương kia!

Trời ạ, ta còn tưởng hắn là phu quân tương lai của Ngọc ma ma, đúng là lang tài nữ mạo, trời sinh một cặp. Nhưng Ngọc ma ma chỉ thích ngắm cảnh sắc non sông, chỉ mang theo Liễu Kiều Nhi rồi đi, ồ, còn có cả Hứa Dao quái dị mà yêu mị kia nữa. Chuyện giữa nam nữ, quả thật quá phức tạp. 

Sau này, mọi chuyện càng ngày càng thuận lợi, ta đã trở thành chưởng quỹ mới.

Ngọc ma ma nói: Lạc Tân, nữ tử rất tốt, nam tử làm được, nữ tử cũng làm được, hơn nữa còn có thể làm tốt hơn."

Sau đó, có cô nương muốn gả đi, Phương Phi tỷ tỷ cũng giống như Ngọc ma ma, tươi cười rạng rỡ, vung tay áo một cái đã chuẩn bị hẳn tám rương sính lễ. Còn có nữ khách đến mừng, miệng thì nói là ý tứ thôi, nhưng phong bao kia nhìn đã thấy dày cộm.

Kỳ lạ thật.

Trước kia ở Vạn Xuân Các, đừng nói là gả đi, cho dù được chuộc thân cũng phải lén lút, không dám rầm rộ, sợ người ta nhìn thấy mà chê cười. Thế mà giờ đây nữ tử Hồng Hạnh Lâu gả đi lại có thể thể diện như xuất thân từ gia đình đàng hoàng vậy.

Không đúng.

Là so với dân chúng bình thường, còn có thể diện hơn nữa kìa!

Ngọc ma ma ấy à, nàng đã thay đổi vận mệnh của các cô nương!

Ôi chao, thật nhớ nàng quá!

(KẾT THÚC)

Loading...