Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tầng Thứ 13 - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-07 15:37:40
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh nắng yếu ớt len lỏi qua khe cửa sổ, đánh thức Minh khỏi giấc ngủ chập chờn. Cảm giác mệt mỏi vẫn còn bủa vây lấy anh, dư âm của những giấc mơ kỳ quái đêm qua vẫn còn ám ảnh tâm trí. Minh ngồi bật dậy, xoa xoa hai thái dương, cố gắng xua đi những suy nghĩ nặng nề.

Anh quyết định xuống dưới sảnh mua một tách cà phê để tỉnh táo hơn. Vừa mở cửa phòng, anh lại cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo phả vào mặt, khiến anh rùng mình. Hành lang vẫn vắng lặng, chỉ có ánh đèn vàng leo lét chiếu sáng.

Minh bước nhanh về phía thang máy, cố gắng phớt lờ đi cảm giác bất an. Anh bấm nút gọi thang, cánh cửa kim loại kêu lên một tiếng "keng" khô khốc rồi từ từ mở ra. Anh bước vào, ấn nút xuống tầng một.

Thang máy bắt đầu di chuyển. Minh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng thư giãn. Nhưng đột nhiên, thang máy khựng lại, đèn nhấp nháy liên tục. Minh giật mình mở mắt, nhìn vào bảng điều khiển.

Tất cả các nút đều tắt, trừ một nút sáng rực, chói mắt. Nút bấm số 13.

Minh trợn tròn mắt, không tin vào những gì mình đang thấy. Tầng 13? Không thể nào! Tòa nhà này không có tầng 13. Anh đã kiểm tra kỹ lưỡng khi ký hợp đồng thuê nhà. Anh đã nhìn thấy bảng điều khiển thang máy, chỉ có các tầng từ 1 đến 12.

Anh dụi mắt, nhìn lại. Nút số 13 vẫn ở đó, phát sáng rực rỡ như một lời thách thức.

"Chắc là mình hoa mắt thôi," Minh lẩm bẩm, cố gắng trấn an bản thân. Anh đưa tay định bấm nút gọi kỹ thuật viên, nhưng một lực hút kỳ lạ kéo tay anh lại. Anh cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt, một sự tò mò không thể cưỡng lại.

Anh nhìn chằm chằm vào nút số 13, trong đầu anh vang vọng những lời thì thầm đêm qua.

"Tầng 13… Đừng bao giờ… Tầng 13…"

Minh cắn chặt môi, đấu tranh tư tưởng. Anh biết rằng có điều gì đó không ổn, rằng việc nhấn nút này có thể dẫn đến những hậu quả khó lường. Nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ, một khát khao khám phá những điều bí ẩn.

Cuối cùng, sự tò mò đã chiến thắng. Minh đưa tay lên, ngón tay run rẩy chạm vào nút số 13.

Ngay khi ngón tay anh chạm vào nút bấm, một luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến anh giật b.ắ.n mình. Đèn trong thang máy vụt tắt, mọi thứ chìm vào bóng tối. Anh nghe thấy tiếng động cơ rít lên the thé, thang máy rung lắc dữ dội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tang-thu-13/2.html.]

Rồi đột ngột, thang máy dừng lại. Đèn bật sáng trở lại, nhưng mọi thứ đã thay đổi.

Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, Minh ngỡ ngàng nhìn ra bên ngoài. Thay vì sảnh chung cư quen thuộc, trước mặt anh là một hành lang dài, mờ ảo. Ánh đèn vàng vọt hắt lên những bức tường ẩm mốc, tạo ra những bóng đen kỳ dị. Không khí lạnh lẽo, tĩnh mịch, khiến anh cảm thấy rợn người.

Minh bước ra khỏi thang máy, cẩn trọng quan sát xung quanh. Hành lang này không giống bất cứ hành lang nào anh từng thấy. Nó dài hun hút, không có cửa sổ, không có điểm dừng. Những bức tường được sơn một màu xám xịt, loang lổ những vết ố vàng. Mùi ẩm mốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến anh khó thở.

Ở cuối hành lang, có một cánh cửa gỗ duy nhất, tối tăm và đáng sợ.

Minh run rẩy bước đi, tiếng bước chân của anh vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Anh cảm thấy mình đang lạc vào một thế giới khác, một thế giới mà anh không hề quen thuộc.

Anh tiến lại gần cánh cửa gỗ, ngập ngừng đưa tay lên gõ.

"Có ai không?" Anh khẽ gọi, giọng nói run run.

Không có tiếng trả lời.

Minh hít một hơi thật sâu, quyết định mở cửa. Anh nắm lấy tay nắm cửa lạnh lẽo, từ từ xoay. Cánh cửa kêu lên một tiếng "cọt kẹt" ghê rợn rồi từ từ mở ra.

Trước mắt anh là một căn phòng tối tăm, ẩm thấp. Ánh sáng le lói từ hành lang hắt vào, chỉ đủ để anh nhìn thấy những vật thể lờ mờ trong phòng. Anh thấy một chiếc bàn làm việc cũ kỹ, một chiếc ghế bành sờn rách, và một bóng người đang ngồi lặng lẽ.

Bóng người đó từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Minh.

Minh giật mình lùi lại, suýt vấp ngã.

Bởi vì, bóng người đó có khuôn mặt giống hệt anh.

 

Loading...