SỰ LỰA CHỌN CỦA BỐN ĐẠI NHA HOÀN - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-05-26 17:26:28
Lượt xem: 9,175
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngược lại, ta còn thấy may. Người đó là muội — biết tiến biết lùi, lại có lòng nhân hậu. Nếu không, thì Hữu Tuệ của ta… phải làm sao bây giờ.”
Khúc mắc trong lòng được tháo gỡ, nỗi áy náy trong ta cũng vơi đi phần nào. Nhưng ta vẫn hỏi tiếp:
“Phu nhân, thứ lỗi thiếp đường đột… nhưng khi còn là tiểu thư, người từng có lúc nào ngưỡng mộ đại tiểu thư không? Ngưỡng mộ nàng có một người mẹ xuất thân cao quý, không cần phải nghe những lời khó nghe từ miệng thiên hạ?”
Nhị phu nhân lặng lẽ nhìn ta, thật lâu mới khẽ thở dài.
Nàng đã hiểu — điều ta sợ từ trước đến nay, chưa từng là nàng — vị chủ mẫu này. Ta sợ… chính thân phận xuất thân từ nha hoàn của mình, sẽ khiến Hữu Nghi đau lòng vì ta.
Càng ít vướng víu, con bé… sẽ càng ít đau lòng vì người mẹ như ta.
Nhị gia không còn cần lấy cớ con cái để lui tới phòng ta, mỗi lần đến chỉ là để trò chuyện đôi câu. Ta và hai vị phu thê kia dần dần cũng thành người một nhà.
Hữu Nghi lúc nhỏ thật đáng yêu, con bé cứ ngỡ ta là muội muội của phu nhân, mỗi lần tình cờ gặp mặt, đều ngọt ngào gọi ta một tiếng “di di.”
Lúc một tuổi, con bé chảy nước miếng lung tung, ta may cho nó mấy chiếc khăn treo để lau miệng.
Lúc ba tuổi, nghịch ngợm chẳng kém gì Tuệ tiểu thư, ta lặng lẽ đi theo phía sau, không dám lơ là lấy một chút.
Lúc bốn tuổi, con bé cãi nhau với Tuệ tiểu thư, khóc trong sân viện, ta không dám ra mặt dỗ, chỉ đành hái thật nhiều cánh hoa, sai nha hoàn rắc đầy lên đầu con bé — con bé lập tức nín khóc bật cười, nụ cười ấy như đ.â.m thẳng vào tim ta.
Sáu tuổi học chữ, bảy tuổi gặp nữ tiên sinh dạy dỗ, từng việc từng việc, ta đều vui mừng khôn xiết mà ghi nhớ. Con gái của ta — Hữu Nghi — cũng xinh đẹp chẳng kém gì Tuệ tiểu thư.
Nhưng đến tám tuổi, con bé đẩy cửa xông vào căn phòng nhỏ của ta, đôi mắt đỏ hoe, hỏi:
“Tuyết di nương… người ta bảo người mới là mẹ ruột của con, có phải không?”
Một tiểu nha hoàn đi theo sau, khóc như mưa mà cầu xin:
“Tiểu thư, là nô tỳ nói bậy đó, người đừng hỏi nữa… để phu nhân biết, nô tỳ… nô tỳ sẽ bị đánh c.h.ế.t mất!”
Tiểu nha hoàn đồng trang lứa, hầu cận bên cạnh tiểu thư từ nhỏ, luôn ngây thơ hơn người thường một chút. Nghe phụ mẫu nó bàn tán mấy câu, liền không nhịn được mà kể hết với Hữu Nghi.
Ta hoảng loạn đến tay chân run rẩy, chỉ cố gắng giữ vẻ trấn tĩnh, lắc đầu nói:
“Tam tiểu thư, người đừng đùa ta như thế. Người được nuôi dạy trong viện phu nhân, sao có thể là do ta sinh ra?”
Nhưng trên bàn ta khi ấy, còn đặt chiếc khăn tay đang thêu hoa đào — đó là mẫu hoa mà con bé yêu thích nhất.
Con bé trừng mắt giận dỗi nhìn ta, không nói gì, giật lấy chiếc khăn rồi bỏ chạy. Ta muốn đuổi theo, nhưng chân đã mềm nhũn, chẳng sao bước nổi một bước.
Sau đó, phu nhân sai người đưa thư đến cho ta, bảo Hữu Tuệ đang ở bên cạnh khuyên giải con bé. Chỉ là… nha hoàn kia, con bé nhất quyết không cho phạt, cũng không cho đuổi đi.
Ta nơm nớp lo sợ chờ đợi — sợ con bé làm loạn, sợ lời đồn lan ra, sợ dấu vết xuất thân của ta thành vết nhơ dính vào người con bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/su-lua-chon-cua-bon-dai-nha-hoan/chuong-6.html.]
May mà, mọi chuyện cuối cùng cũng qua đi trong yên lặng.
Nhưng ta không dám thường xuyên núp trong tối nhìn con bé nữa — ngày tháng bỗng chốc trở nên vô cùng khó chịu.
Sinh thần ta năm ấy, phu nhân sai người bày một bàn rượu tiệc cho ta, nàng nói nàng và nhị gia phải ra ngoài xã giao nên không tới được. Tiểu nha hoàn hầu hạ ta uống mấy chén liền say, ta liền đuổi về phòng ngủ.
Chính lúc ấy, Hữu Nghi bước vào.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Con bé cầm một cuộn giấy, gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn giận dỗi. Bước đến bên cạnh ta, mở cuộn giấy ra:
“Tiên sinh dạo gần đây dạy bọn con viết chữ ‘thọ’. Mẫu thân nói làm người phải biết tiết kiệm. Viết rồi thì tiện thể… tặng cho người luôn đó!”
Con bé cố làm ra vẻ không để tâm, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi sự chờ mong — chờ mong ta vui mừng.
Thật ra không cần tới bức thư pháp ấy, ngay từ khoảnh khắc con bước vào cửa, ta đã biết — mọi thứ đều đáng giá.
Phu nhân đã dạy dỗ con thật tốt, tốt đến mức… đến cả người mẹ ruột như ta, con cũng chịu nhận.
Ta không kìm được, ôm chặt con vào lòng. Con nghẹn ngào thì thầm bên tai ta:
“A tỷ nói… người làm vậy là vì con. Chỉ cần trong mắt người ngoài, con là con gái lớn lên bên mẫu thân, thì cho dù biết thân thế… tương lai của con vẫn tốt hơn nhiều so với lớn lên bên cạnh người. Vậy nên… con không thể gọi người là ‘mẫu thân’ sao?”
Lời con khiến tim ta thắt lại. Ta vội kéo con ra, lo lắng nhìn khắp một lượt:
“Sao thế? Phu nhân đối xử với con không tốt sao? Không thể nào… nàng là người tốt như vậy…”
Con bé cúi đầu:
“Mẫu thân tất nhiên rất tốt. Người là người tốt nhất thế gian… Nhưng con biết, con với a tỷ không giống nhau. Ánh mắt người nhìn chúng con… khác nhau.”
“Cũng như bây giờ, ánh mắt người nhìn con… dù có nhận hay không nhận, con đều biết — người là mẹ ruột của con.”
“Mẫu thân ơi, con hiểu chuyện lắm… con sẽ không gọi trước mặt người khác đâu. Người cho con gọi lén, được không?”
Không có người mẹ nào có thể cố chấp thắng được con mình — từ đó, ngày sinh thần mỗi năm trở thành ngày ta mong chờ nhất.
Thế nhưng năm Hữu Nghi mười tuổi, Thu Sương hiếm khi đến tìm ta.
Những năm qua, tuy trong lòng đều mong đối phương sống tốt, nhưng ngoài mặt lại hiếm khi qua lại.
Nàng gần như quỳ sụp xuống cầu xin ta:
“Tiểu Tuyết, muội giúp ta đi… Hạo nhi học hành giỏi như thế, ta không đành lòng nhìn nó làm nô tài cả đời…”
Cây đinh mà năm xưa ta không nỡ đóng vào tim nàng, cuối cùng lại do chính ta, sau mười mấy năm, tự tay đóng xuống.