SS1 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS1 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ

Cập nhật lúc: 2025-08-31 09:43:39
Lượt xem: 3

Ta tên là Lưu Vỹ. Ta cha nương ruột là ai. Ta chỉ là đứa trẻ nhặt về từ trong rừng sâu giữa mùa hạ oi ả.

Cha từng kể cho , hôm trời nóng đến mức đất bốc lên mù mịt, lá rừng rủ xuống héo úa vì nắng. Ông mang cung tên rừng đặt bẫy thú. Khi ngang một gốc đại thụ già, ông thấy một tiếng yếu ớt vẳng . Ban đầu, ông tưởng đó là tiếng chồn con cáo con thương, nhưng tiếng run rẩy, đứt quãng như kéo sợi tơ mỏng trong gió, khiến bước chân ông dừng .

Ông theo âm thanh, đẩy những bụi cây rậm rạp sang hai bên… và giật sững sờ. Dưới tán lá tối um, trong một hốc đất nhỏ ẩm ướt, một đứa bé đỏ hỏn quấn vội bằng miếng chăn gấm. Đứa bé … chính là .

Cha khi , kiến bu kín tay chân , vài con còn bò lên tận mặt. Ta khàn đặc, tiếng nấc yếu ớt như sắp tắt hẳn, thở chỉ còn mỏng manh như sợi khói gió. Ông kể: “Lòng cha thắt , tay chân run bần bật. Cha quỳ xuống, hốt hoảng xua đám kiến, bế con lên.”

Khi ông nhấc khỏi mặt đất lạnh, một miếng ngọc bội trơn nhẵn rơi từ trong tã lót. Ánh ngọc xanh ngời, hoa văn tinh xảo, loại ngọc mà cả đời cha từng thấy ở bất kỳ phiên chợ trấn nào. Cha lặng , hiểu ngay rằng đứa trẻ tuyệt đối phận thường dân.

Trong đầu ông thoáng hiện một ý nghĩ đáng sợ: bỏ mặc hài tử cho mệnh. Cha sợ rước họa , bởi chẳng rõ đứa nhỏ từ tới, cha nương là ai. Giữa cánh rừng thâm u, chim kêu vẳng xa, gió thổi qua lá rít lên như tiếng cảnh báo. Ông cúi sinh linh bé nhỏ đang run rẩy trong lòng bàn tay, thở thoi thóp, yếu ớt như tơ nhện gió.

Cha khi , trái tim ông như ai siết chặt. Ý nghĩ ban đầu vụt tắt ngay khi thấy bắt đầu lịm . Ông bế lòng, xoay hối hả chạy trở về nhà.

Khi ông xuất hiện cửa, ôm theo đứa trẻ xa lạ, vẫn còn nồng mùi đất ẩm và m.á.u từ vết xước, nương sững sờ. chỉ thoáng , bà lao đến, run rẩy đón lấy, áp chặt đứa bé n.g.ự.c để truyền ấm. Ta rên khẽ, mí mắt hé mở, đôi mắt mờ đục như phủ sương.

Nương nhóm lửa, đun nước, rửa sạch lớp đất bẩn và vết kiến cắn khắp thể nhỏ bé của . Bà nấu cháo loãng, từng thìa nhỏ kiên nhẫn đút miệng đứa trẻ sắp kiệt sức. Ta dần nín , thở yếu ớt cũng trở nên đều đặn hơn, ngủ trong vòng tay bà.

Cha đặt miếng ngọc bội lên bàn, nương , đôi mắt tròn xoe kinh ngạc:

“Đây… đây là…

Cha im lặng lâu, trầm giọng:

Ngọc thế , chỉ nhà quan lớn hoặc thương gia phú hộ mới . nhẫn tâm bỏ đứa nhỏ giữa rừng?”

Nương giọng giọng nhỏ nhẹ mà kiên định, ôm thật chặt lòng,

“Mặc kệ thế nó là gì. Đã trời đưa đến tay , thì nó chính là con .”

Từ ngày cha bế về, tin tức lan khắp xóm làng. Người chuyện đều ngạc nhiên, mừng rỡ cho cha nương. Bởi lẽ, hai lấy năm năm, vẫn lấy một mụn con. Ngày ngày, họ chỉ dựa mà sống. Người trong thôn thường kín đáo thương cảm, lúc còn thở dài lưng. Nay bỗng xuất hiện một hài tử đỏ hỏn, khác nào trời cao mở lòng ban phúc.

Ngày , nhà đông vui từng . Bà con láng giềng kéo đến, ôm gói vải cũ để may tã, mang thêm ít gạo nếp, vài đấu thóc, kẻ khác dúi tay cha chút muối trắng quý giá.  Các nương trong thôn, vốn từng trải chuyện sinh nở, cũng tiếc công dạy nương cách quấn tã cho trẻ, cách đun nước lá để tắm, cách bồng bế dỗ cho con nín . Mỗi lời , mỗi động tác đều ân cần, như chính họ đang chia sẻ một niềm vui lớn.

“Có con trong nhà , vợ chồng ngươi cũng bớt hiu quạnh. Nuôi nó cho khôn lớn, mai chính là chỗ dựa tuổi già…” – những lời khiến nương nước mắt cứ rưng rưng, mừng lo. Bà ôm chặt lòng, giọng run run như đang khấn nguyện cùng trời đất:

“Con đến với chúng là duyên trời định. Dù chẳng m.á.u mủ, cũng sẽ thương con như ruột thịt, nguyện nuôi nấng che chở con suốt đời…”. Cha bên, ánh mắt bình thản nhưng sâu trong đó là ngọn lửa ấm áp.

Từ ngày , căn nhà nhỏ bên bờ Dương Tử thêm tiếng trẻ thơ, tiếng ru dịu dàng của nương, như mang thêm ấm và sự sống nơi vốn chỉ gió và nước.

Lúc tròn một tuổi, nương bế cùng cha lên trấn. Con đường đá xanh nhộn nhịp qua, tiếng rao hàng, tiếng bánh xe nghiến lộc cộc vang lên khắp nơi. Giữa dãy phố ồn ào, một gian hàng nhỏ treo đầy câu đối đỏ, hương mực tàu thoang thoảng quyện trong gió.

Sau tấm bàn gỗ ngả màu thời gian, một lão đồ nho tóc bạc phơ, râu dài quá ngực, tay phe phẩy chiếc quạt giấy. Cha bước tới, rút từ tay áo một ống tre, đặt mười văn tiền đó, chắp tay cung kính:

“Xin đặt cho con một cái tên. Ta họ Lưu, tên Lưu Lẫm.”

Lão đồ nho ngẩng đầu, ánh mắt hiền hòa quét qua . Ánh sáng ngoài hiên nghiêng xuống, phản chiếu đôi tròng mắt long lanh của như hai giọt sương. Ông khẽ gật gù, giọng thong thả:

“Đứa trẻ diện mạo thanh tú, thần sắc sáng rỡ như , chân mày cong tựa tằm, ánh mắt ẩn chứa trí tuệ. Mai tất tiền đồ rạng rỡ, chịu kiếp tầm thường. Hãy đặt cho nó tên là Lưu Vỹ. Chữ ‘Vỹ’ nghĩa là lớn lao, ngụ ý một đời hiển đạt, vượt khỏi bùn nghèo.”

Cha nương , mắt bỗng sáng lên, lòng mừng cảm kích. Nương cúi xuống , môi run run khẽ gọi, như khắc tim :

“Từ nay, con tên là Lưu Vỹ…”

Cha cúi đầu mỉm cảm tạ, những ngón tay chai sần siết chặt như nắm lấy một tia sáng mới le lói trong đời. Gió nhẹ lay động câu đối đỏ, còn – đứa trẻ hiểu sự đời – mang cái tên tựa hạt mầm gieo xuống giữa mùa xuân, ươm hy vọng mai .”

Tuổi thơ lớn lên bên dòng sông uốn lượn cạnh nhà. Mỗi sớm tinh mơ, sương trắng mỏng như khói bếp phủ kín mặt nước. Xa xa, tiếng mái chèo khua nhịp, hòa với tiếng gà gáy đầu thôn, tiếng chó sủa lẻ loi, tất cả gom thành âm thanh quen thuộc của một ngày mới.

Dòng sông nuôi sống bao trong làng bằng phù sa màu mỡ, nhưng cũng là nỗi ám ảnh mỗi mùa nước lũ tràn về, cuốn cả ruộng đồng, nhà cửa. Trước mắt , cánh đồng trải dài bất tận, sáng lên nắng mai. Những giọt sương lá lúa lấp lánh như chuỗi ngọc ai vô tình đánh rơi.

Cha nương quanh năm cày cấy cánh đồng . Đôi bàn tay cha chai sần, rám nắng; lưng ông còng xuống như một dấu hỏi treo ngược giữa trời chiều đỏ quạch. Vào mùa vụ, từ khi gà còn gáy, cha vác cày đồng. Bóng ông đổ dài mặt ruộng loang loáng nước, lẫn ánh bình minh. Tấm áo cha ướt đẫm mồ hôi, bốc lên mùi đất quyện với mùi nắng gắt.

Những ngày rảnh việc đồng, cha men theo con đường mòn lên rừng, chân giẫm lá khô kêu rào rạo. Khi trở về, vai là con gà rừng chú thỏ nhỏ, để cải thiện bữa cơm nghèo. Dù nhọc nhằn, cha vẫn thường : “Người nghèo đất thì còn thuê, nhưng nghèo chữ thì cả đời cũng chỉ khom lưng cúi đầu.” Lúc giọng ông trầm xuống, ánh mắt xa xăm, như xuyên qua cánh đồng, xuyên cả đời . Trong mắt một ngọn lửa khát khao, nhưng chợt tắt lịm khi đối diện với thực tại phũ phàng.

Cha từng cho học, nhưng học phí trường tư đắt đỏ, còn nhà quanh năm bữa no bữa đói. Bao ông chỉ lặng lẽ thở dài, giấu ao ước tận đáy lòng. Nương cũng gì, chỉ lưng bóng tối, hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch.

Ta còn nhớ rõ, năm sáu tuổi, nỗi khao khát học chữ trong lòng cháy bừng như ngọn lửa. Mỗi khi thấy bọn trẻ con nhà khá giả trong làng mang sách vở tới trường tư, áo quần tươm tất. Ta chỉ dám xa xa theo, trong lòng chộn rộn như hàng ngàn con dế nhảy. Ta , chữ nghĩa với xa vời như mây trời… nhưng đêm nào cũng mơ một tên lên trang giấy trắng.

Sát vách nhà là Dương gia. Dương thúc cùng thẩm vốn là hiền hậu, bao năm nay vẫn đối đãi với nhà chân tình như ruột thịt. Dương thúc từng học mấy năm ở phủ huyện, chữ nghĩa dám so với đỗ đạt, nhưng cũng đủ để thông kinh sách, dạy con cái trong nhà.

Thúc hai : Hỷ Nhi và Chiêu Nhi. Hỷ Nhi nhỏ hơn ba tuổi, tính tình lanh lợi cứng cỏi, đôi mắt đen láy lúc nào cũng ánh lên tia sáng tinh nghịch. Còn Chiêu Nhi thì mới chừng hai tuổi, mập mạp, trắng trẻo, hai má phúng phính tròn vo như đôi bánh bao mới hấp. Con bé thích quấn , lúc nào cũng lẽo đẽo theo , miệng bi bô những tiếng tròn vành rõ chữ, buồn đáng yêu.

Một buổi chiều đầu hạ, gió Nam thổi nhè nhẹ, mang theo hương hoa quế từ thềm nhà Dương thúc phả sang, quyện cùng tiếng ve kêu rả rích tán tre đầu ngõ. Ta men theo bức tường gạch cũ, áp tai giọng sang sảng của Dương thúc:

“Thiên… địa… nhân… tâm…”

Tiếng như những giọt nước mát nhỏ xuống vùng đất khô cằn trong tim . Ngày qua ngày, cứ chạng vạng, lén chạy đến nấp ngoài bờ tường, lắng từng lời giảng. Ban đầu chỉ dám , nhẩm theo, đến khi về nhà nhặt que củi, vạch nền đất, giả như là học trò.

Hôm , chẳng hiểu buột miệng to theo, tiếng lọt qua khe tường, phát hiện. Giọng Dương thúc vang lên, trầm mà nghiêm:

“Ai đó?”

Trái tim nhảy dựng, hai chân như nhũn , c.h.ế.t sững ngoài cửa. Trong đầu rối như tơ vò, chỉ nghĩ: Hỏng ! Nếu thúc phát hiện lén , e là sẽ trách mắng, thậm chí nghi ngờ ý đồ bất chính. Ta c.h.ế.t lặng cửa, mồ hôi túa đầy lòng bàn tay. Ta lắp bắp:

“Dạ… con… con là Lưu Vỹ…”

Dương thúc thật lâu, ánh mắt sâu như nước. Ta cúi gằm, cổ họng nghẹn . Chợt, khóe môi ông khẽ động, khẽ khoát tay, giọng nghiêm mà hiền hòa:

“Cậu học chữ ?”

Một câu hỏi mà tựa như tiếng sấm rền trong lòng. Ta ngẩng lên, môi run rẩy, chỉ gật đầu. Ông khoát tay:

“Vào . Học cùng Hỷ Nhi. Chữ nghĩa chẳng phân sang hèn, chỉ cần lòng kiên nhẫn, đều dạy.”

Lời rơi xuống, mắt bỗng nhòa . Tim nghẹn cứng, dâng trào một niềm vui kìm nổi. Bao nhiêu năm khao khát, nay rốt cuộc cũng thành thật. Ta quỳ xuống, đầu chạm đất, giọng run run:

“Con… tạ ơn thúc! Ân … đời con nhất định quên!”

Dương thúc khẽ biến sắc, vội xua tay:

“Đứng lên . Đừng lời nặng nề. Chỉ là nhân dạy Hỷ Nhi thì dạy thêm một thể.”

, ơn khắc tận xương tủy. Bên cạnh, Hỷ Nhi nghiêng đầu , đôi mắt trong veo như giọt sương sớm. Nàng khúc khích , hồn nhiên :

“Vậy từ nay ca ca học cùng nhé! Muội bạn !”

Lời trẻ thơ nhẹ như làn gió, nhưng thổi bùng trong tim một ngọn lửa ấm áp. Ta bật , bao rụt rè phút chốc tan biến. Hôm , bước chân con đường chữ nghĩa – con đường sẽ đổi cả phận , dù nào , phía là mưa dông nắng ấm. Chỉ trong giây phút , thấy như chạm đến bầu trời rộng lớn từng dám mơ.

Buổi học đầu tiên của diễn ngay ngoài thềm đất nhà Dương thúc. Nhà ông cũng nghèo chẳng kém gì nhà , tiền sắm bút nghiên, giấy mực. cái nghèo chẳng ngăn chí học. Dương thúc mỉm hiền hòa, giọng ông trầm mà chắc:

“Chữ nghĩa ở bút giấy, mà ở lòng . Có tâm cầu học, đất cũng thành giấy, que củi cũng thành bút. Người của cải, nhưng chữ nghĩa thì mới ngẩng mặt giữa đời.”

Nghe ông , trong n.g.ự.c như lửa bừng lên. Ánh chiều tà trải xuống sân, và Hỷ Nhi đều cầm một cành củi nhỏ, xổm nền đất phẳng. Dương thúc cúi , lấy đầu que vạch xuống một nét:

“Chữ Nhân hai nét. Một nét là chính , một nét là khác. Người với nương tựa thì mới thành ‘nhân’. Nhân mà mất , thì chữ cũng gãy, cũng chẳng còn.”

Ta ngẩng đầu , chỉ thấy trong ánh mắt ông sâu thẳm, nghiêm từ. Lời đơn sơ, nhưng rót tim như khắc bằng d.a.o sắt, khó lòng phai nhạt.

Hỷ Nhi nghiêng đầu chăm chú, đôi mày non nớt chau . Nàng hít một chậm rãi đưa que củi xuống nền đất, từng nét ngay ngắn, cẩn thận. Dáng vẻ non nớt khiến buồn , nhưng trong lòng dấy lên sự khâm phục. Đến lượt , tay run run, mồ hôi rịn trán. Vừa hạ nét đầu tiên, chữ xiêu vẹo như con sâu bò, chẳng thành hình thù. Nhìn sang chữ của Hỷ Nhi, ngay hàng thẳng lối, đỏ mặt cúi gằm, chỉ sợ Dương thúc trách mắng. ông khẽ gật đầu, mỉm hiền hậu:

“A Vỹ , nét đầu tiên vụng về cũng là lẽ thường. Người học chữ, quý ở chỗ kiên nhẫn. Viết nhiều thì tay quen, chữ sẽ ngay ngắn. Làm cũng thế, chẳng ai sinh vững vàng. chỉ cần bỏ dở, ắt ngày thành tựu.”

Lời như ngọn gió xuân thổi thẳng lòng. Ta cúi đầu, hai tay siết chặt que củi, quyết tâm bùng cháy: dẫu vụng về đến , cũng học cho bằng .

Ban ngày, sang nhà Dương thúc học chữ, cùng Hỷ Nhi sách. Đến chiều, khi thúc trở về, giảng giải thêm những điều . Ta chỉ cần một hai , liền ghi nhớ trong lòng, đó cũng chẳng quên. Những buổi đầu tay còn run rẩy, nét chữ xiêu vẹo, nhưng qua mấy tháng dần ngay ngắn, chẳng kém Hỷ Nhi là bao.

Dương thúc ngoài miệng thì nghiêm khắc, nhiều phen lấy thước gõ nhẹ tay khi sai, nhưng trong ánh mắt ông, thấy thấp thoáng niềm vui khó giấu. Mỗi lĩnh hội nhanh một đạo lý, chữ vẹn, khóe miệng ông thoáng cong, chòm râu bạc khẽ rung, như chẳng kìm nổi nụ .

Ta nên chỉ cúi đầu cặm cụi, mặc cho niềm vui dâng trào trong ngực. Trong thâm tâm, hiểu: thầy thật sự coi trọng , chẳng còn chỉ xem như đứa trẻ nhà bên ham học. Được thầy tin tưởng, lòng càng như lửa cháy, ngày đêm học hành chăm chỉ.

Từ ngày Dương thúc thu nhận cho học cùng Hỷ Nhi, cha nương mừng khôn xiết. Người nhà quê ít chữ, càng hiểu chữ nghĩa quý như vàng. Ân tình , cha nương khắc cốt ghi tâm, coi như ban cho đời một tái sinh nữa.

Từ đó, hễ lúc rảnh, cha sang giúp Dương thúc ngoài ruộng: khi thì gánh nước đổ mương, khi thì đẩy cày bừa đất, khi thì lội xuống bờ mà đắp đập sửa rãnh. Nương cũng thường cùng Thẩm thẩm lo việc cấy gặt, lúc rỗi bên hiên chắp vá áo quần, bế ẵm trông nom Chiêu Nhi.

Mỗi cha lưng áo sũng mồ hôi, tay vẫn gân guốc mà cố sức đẩy cày, lòng xót xa dấy lên một nỗi quyết tâm sắt đá. Ta thầm nhủ: “Cha nương mà mang ơn , nhất định thể phụ. Mai , dẫu đến chân trời góc bể, cũng báo đáp công dạy dỗ của Dương thúc, báo đáp ân sinh thành của cha nương.”

Thấm thoắt một năm trôi qua, ngày một quen với hai tỷ Hỷ Nhi và Chiêu Nhi. Năm , Chiêu Nhi tròn ba tuổi. Một hôm, Dương thúc cùng thẩm thẩm ruộng, trong nhà chỉ còn Hỷ Nhi trông em. Nàng hiên, chăm chú luyện mấy chữ mới học, đôi mày nhíu hệt như bà cụ non.

Nhân lúc ai để ý, Chiêu Nhi lén chuồn khỏi cửa. Bé con mới ba tuổi, bước còn loạng choạng, phịch giữa sân đất, đôi bàn tay nhỏ xíu nắm từng nắm bùn, miệng lẩm bẩm:

“Cái cho cha, cái cho nương, cái cho tỷ tỷ, cái của ca ca…”

Khi và Hỷ Nhi phát hiện, thì tay chân nó lem nhem, áo quần bẩn một mảng lớn. Hỷ Nhi giận lắm, vội chạy mắng:

“Lại bẩn hết quần áo ! Đợi nương về, sẽ kể tội, nhất định đánh đòn!”

Nàng mắng xách nhà, múc nước rửa tay rửa chân. Chiêu Nhi quát, sụt sùi , nước mắt nước mũi giàn giụa. Ta bên, chẳng nhịn , ôm bụng , ngắt một bó hoa dại dúi tay nó:

“Chiêu Nhi giỏi quá, nặn hẳn năm cái bánh bao to tròn đây !”

Nghe , đôi mắt bé con lập tức sáng rỡ. Khóe môi mếu máo dần nở thành nụ , lúm đồng tiền nhỏ xíu hiện . Nó ngẩng đầu lí nhí:

“Muội thích ca ca, thích tỷ tỷ nữa… Sau bánh bao thật, sẽ cho ca ca ăn !”

Hỷ Nhi tròn mắt, bĩu môi:

“Được thôi! Muội thích tỷ cũng chẳng . lúc đau bụng, thì đừng chạy nhờ tỷ xoa bụng đấy nhé!”

Từ ngày , hễ ghé sang, Chiêu Nhi liền lon ton chạy ôm chặt lấy chân . Ta , cõng nó lên vai, chạy dọc con đường làng. Bé con dang đôi tay nhỏ xíu, miệng ngừng hô vang:

“Bay nào! Bay nào! Bay nào!”

PMD

Tiếng trong trẻo của nó vang vọng cả một quãng đường, khiến cũng thấy như chắp cánh, bay cùng con chim nhỏ .

Thẩm thẩm vốn khéo tay, chỉ mấy cọng cỏ xanh qua bàn tay bà hóa thành muôn hình muôn dạng: nào chim, nào cá, nào châu chấu, cào cào. Hỷ Nhi ở bên mãi, lâu dần cũng học đôi phần.

Một chiều thu, nàng hiên. Gió nhẹ lùa qua, mái tóc dài đen mượt khẽ bay, vài sợi rơi nghịch má, càng gương mặt thanh tú thêm nhu hòa. Đôi mắt nàng trong veo, long lanh như ánh nước hồ thu, lúc chuyên chú ánh lên một vẻ kiên nhẫn lạ thường. Làn môi đỏ nhạt khẽ mím, dường như dồn hết tâm ý cọng cỏ trong tay. Những ngón tay thon nhỏ thoăn thoắt đan bện, nhanh nhưng vững vàng, mười ngón tựa múa từng sợi cỏ mềm. Chẳng bao lâu, một con chim cỏ hiện , đôi cánh mảnh khảnh mà thanh thoát, như chỉ chực vỗ bay khỏi lòng bàn tay nàng.

Nàng ngẩng lên , khóe môi nở nụ dịu dàng, giọng trong trẻo:

“Ca ca, tặng . Ước mong sẽ giống như chim , bay thật cao, bay thật xa.”

Ta ngẩn , bàn tay run run đón lấy. Đó là món quà đầu tiên trong đời khác trao cho, còn kèm một lời chúc đến thế. Con chim tuy chỉ là vài cọng cỏ kết thành, song trong mắt quý giá tựa bảo vật. Ta nó thật lâu, lòng dâng lên một niềm xúc động khó tả, thầm nghĩ: Nếu một ngày thật sự thể tung cánh bay cao, bay xa, nguyện khắc ghi mãi tấm lòng của Hỷ Nhi.

Ta cẩn thận nâng niu con chim cỏ, sợ chỉ cần mạnh tay một chút là nó sẽ bung rời. Mãi một lúc mới lắp bắp thốt :

“Cảm… cảm ơn .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ss1-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss1-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]

Từ hôm , liền tìm một miếng vải vụn, gói nó thật kín, giấu đáy rương cũ bên giường. Mỗi khi đêm xuống, ánh trăng lọt qua khe cửa, lén mở ngắm . Đôi cánh cỏ giản dị , trong mắt chẳng khác nào đôi cánh thật sự, thể đưa ước mơ của bay xa khỏi cảnh nghèo hèn.

Dần dần, con chim trở thành bùa may mắn của . Mỗi khi gặp chữ khó, lòng thấy nản, chỉ cần lấy nó , liền nhớ đến nụ dịu dàng hôm , nhớ đến lời chúc tha thiết . Lập tức trong tim dấy lên một ngọn lửa, thúc giục cố gắng hơn nữa.

Ta thầm hứa cùng chính : “Nếu một ngày nào đó thật sự tung cánh bay cao, bay xa, thì vật đầu tiên mang theo bên chính là con chim nhỏ . Dù đến chân trời góc bể, vẫn sẽ về… để trao cho Hỷ Nhi.”

Chiều cuối hạ, gió sông thổi ràn rạt. Ta và Hỷ Nhi gốc quế, cùng mấy hàng chữ cha nàng tờ giấy. Với nàng, tờ giấy chẳng khác gì báu vật.

Đột nhiên, một cơn gió lớn nổi lên, cát bụi tung mù mịt khiến cả hai nhắm chặt mắt. Tờ giấy cũng cuốn bay, lả tả xoáy theo gió, thẳng hướng sông mà . Ta còn kịp định thần, Hỷ Nhi lao theo, nhanh như cơn gió lốc. Nàng đuổi đến tận mép sông, kịp vươn tay chạm mép giấy. chỉ trong thoáng chốc, chân nàng trượt khỏi bờ đất.

“Ùm!” — nước tung trắng xóa.

Tim thắt . “Hỷ Nhi!”

Không kịp nghĩ ngợi, cắm đầu lao xuống dòng sông cuồn cuộn. Nước lạnh buốt tràn mắt, mũi, tai, khiến nghẹt thở. Giữa làn nước đục ngầu, nàng chới với quẫy đạp, khuôn mặt tái nhợt, đôi tay yếu ớt khua loạn. Ngực nhói , chỉ sợ thêm một khắc nữa, sẽ vĩnh viễn mất nụ .

“Giữ lấy tay !”

Ta gào lên, cánh tay vươn hết sức, chộp cổ tay nhỏ bé kéo mạnh. Sau một hồi vật lộn với dòng nước, cuối cùng cũng lôi nàng lên bãi cỏ ven bờ.

Hỷ Nhi ho sặc sụa, tóc tai rũ rượi, cả run lẩy bẩy như chiếc lá giữa gió thu. Ta sát bên, tim đập dồn dập, miệng lắp bắp:

“Ngươi… ngươi ?”

Nàng vẫn run rẩy, đôi môi tím tái, nhưng lời đầu tiên thốt là:

“Tờ giấy… cha …”

Ta ngẩn , tức thương. Khẽ cau mày, lấy từ lưng mảnh giấy ướt nhòe nhưng vẫn còn nguyên vẹn.

“Đây! đừng bồng bột như nữa. Ngươi bơi… Nếu đến chậm một khắc thì…”

Nói đến đó, cổ họng nghẹn . Ý nghĩ đó khiến sống lưng lạnh toát.

Hỷ Nhi ôm chặt tờ giấy ngực, chẳng gì, chỉ cúi đầu. Ta dáng vẻ , trong lòng bực xót.

“Có nổi ?” hỏi.

Nàng chống tay định lên, nhưng đôi chân như vô lực, liền ngã khụy xuống. Ta thở dài, lưng :

“Thôi, để cõng ngươi về.”

Đường làng chiều xuống, gió mơn man thổi qua. Hỷ Nhi lưng , nhẹ như cành quế non. Bóng hai đứa kéo dài nền cỏ, chập chờn trong ánh hoàng hôn. Mỗi bước chân , đều rõ tiếng tim đập dồn dập, hồi hộp, lo sợ, mà cũng chút ngọt ngào khó tả. Trong khoảnh khắc , ước con đường về nhà cứ mãi xa thêm một chút…

Dù dân tình nơi đây vốn phóng khoáng, nhưng chuyện hôm ôm Hỷ Nhi từ sông lên, cõng nàng về, rốt cuộc cũng chẳng thoát khỏi miệng lưỡi thế gian. Từ đầu thôn cuối xóm, bàn tán dứt. Có kẻ thì xuýt xoa khen nghĩa khí, nhưng cũng kẻ thì thào lưng, e ngại danh tiết của Hỷ Nhi ảnh hưởng. Những lời chẳng khác nào từng mũi kim châm tim, khiến trằn trọc cả đêm, chẳng thể yên giấc.

Đến ngày Hỷ Nhi bình phục, theo cha nương sang thăm. Gian nhà quen thuộc hôm nay bỗng trở nên nặng nề khác lạ. Ta hít sâu một , bất ngờ quỳ xuống giữa gian phòng. Đầu gối chạm nền đất, vang lên một tiếng “cộp” rắn rỏi. Ta cúi đầu, giọng dõng dạc nhưng run rẩy:

“Dương thúc, cha nương… Hôm của tiểu tử lỗ mãng. Nếu vì mà Hỷ Nhi chịu điều tiếng, nguyện cưới nàng vợ, cả đời quyết phụ.”

Khoảnh khắc , tim đập dồn dập, lồng n.g.ự.c như nổ tung. Ta còn thấy những tiếng xì xào ngoài , cũng chẳng màng ánh mắt ai khác. Trong lòng chỉ một điều: nàng tổn thương, ai khinh khi.

Dương thúc lặng lẽ thật lâu. Ánh mắt ông sâu như dòng sông, khiến chẳng dám thở mạnh. Cuối cùng, ông khẽ nhắm mắt, một tiếng thở dài bật , nặng nề như tảng đá đè xuống ngực.

“Lưu Vĩ… con là đứa tình nghĩa. Hỷ Nhi còn nhỏ, còn cả một đời ở phía . Ta chỉ vì một chuyện ngoài ý mà gán ghép hai đứa.”

Ta cúi đầu lặng im, dẫu trong lòng đôi phần tiếc nuối, nhưng cũng hiểu những lời chẳng hề sai.

Giọng ông nghiêm mà ấm:

“Danh tiết quan trọng, nhưng nó là sợi dây trói buộc. Con bé là con , sẽ bảo vệ nó. Hỷ Nhi lớn lên, nó quyền chọn mà nó thật lòng thương yêu. Ta chỉ mong con hiểu: nếu một ngày nào đó hai đứa thật sự tình, lúc hãy đến xin cưới cũng muộn. Còn bây giờ, đừng để lời đàm tiếu khiến các con vội vàng.”

Ta khẽ siết bàn tay, ngẩng lên ông. Trong mắt còn vương chút hụt hẫng, nhưng dần lắng xuống. Sau cùng, gật đầu, chậm rãi:

“Vâng… thúc thúc, con hiểu.”

Nói xong, lặng một thoáng. Trong lòng vẫn niềm tiếc nuối khó thành lời, nhưng cũng nhẹ nhõm phần nào — bởi , Hỷ Nhi sẽ luôn che chở, bảo vệ nàng bằng tất cả tấm lòng của một cha.

Một ngày nọ, bá phụ Dương sang nhà. Hai chuyện trò hồi lâu. Bất chợt, ông rút từ trong n.g.ự.c một tờ khế đất, đặt tay cha . Giọng khàn đặc, thở dồn dập, nhưng ánh mắt vẫn kiên định:

“Lưu … hôm nay đến là để nhờ một việc. Việc … chỉ mới giúp .”

Cha thoáng kinh ngạc, vội :

“Dương gì cứ chậm rãi mà .”

Ông khẽ gật đầu, ho sặc một hồi dài. Đến khi thở lắng xuống, mới cất giọng thều thào:

“Ta e rằng chẳng còn sống bao lâu nữa. Hôm đến khám đại phu, họ bảo mắc trọng bệnh. Nếu chạy chữa, dẫu bán sạch gia sản cũng khó mạng.”

Cha sững sờ, thốt lên:

“Sao chuyện ? Có khi nào chẩn đoán nhầm? Hay thử tìm một danh y khác xem?”

Ông chỉ khẽ xua tay, khóe miệng ánh lên nét mệt mỏi:

“Thân thể , tự . Một đời đến đây, coi như mãn nguyện… chỉ là trong lòng vẫn canh cánh lo cho nương tử cùng hai đứa nhỏ. Ta sợ khi mất, ruột sẽ tay cướp đoạt. Hắn vốn tâm cơ khó lường, ba nương con yếu thế, e chẳng giữ nổi mái nhà .”

Nói đến đây, đôi mắt ông thoáng u sầu. Rồi chậm rãi, ông đẩy tờ khế đất về phía cha :

“Lưu … xin hãy giữ lấy. Ta lên quan phủ trình bẩm, đổi khế ước sang tên . Nếu chẳng may chuyện, mong vì nghĩa mà giúp đỡ nương con Hỷ Nhi. Bảo nương con họ thật xa, tránh khỏi nơi . Còn ở đây, tất sẽ yên với . Việc , xin khắc cốt ghi tâm, dẫu xuống suối vàng cũng chẳng quên.”

Cha lặng , bàn tay run run đón lấy tờ giấy. Ông siết c.h.ặ.t t.a.y Dương thúc, đôi mắt hoe đỏ, giọng nghẹn mà đầy quyết liệt:

“Dương , hãy yên tâm tĩnh dưỡng. Chỉ cần còn sống một ngày, quyết để nương con Hỷ Nhi chịu thiệt thòi.”

Căn bệnh quái ác giày vò thúc thúc suốt mấy tháng trời. Thuốc thang quá đắt đỏ, ông nhất quyết cho thẩm thẩm bán gia sản, chỉ lặng lẽ chịu đựng, sắc mặt mỗi ngày một tiều tụy.

Đến một sáng đầu thu, khi ánh nắng hãy còn lấp loáng ngoài sân, ông khẽ thở dài, nhắm mắt xuôi tay, để ba nương con Hỷ Nhi ngất lịm bên linh cữu.

Ngày đưa tang, trời ban đầu quang đãng, gió nhẹ thoảng qua từng hàng tre. Vậy mà khi đoàn còn nửa quãng đường, bỗng mây đen ùn ùn kéo đến, sấm chớp dữ dội xé rách bầu trời. Mưa như trút nước, đổ trắng xóa cả lối . Tiếng xé lòng của Hỷ Nhi, Chiêu Nhi và thẩm thẩm vang vọng giữa trời mưa, hòa cùng tiếng sấm giận dữ, ai oán đến tê dại cả tim gan. Người trong thôn ai nấy đều lặng mặt, trong lòng ngấm ngầm thấy đó là điềm chẳng lành.

Quả nhiên, chỉ ba hôm , lão bá phụ bên nội Hỷ Nhi lộ rõ bộ mặt thật. Hắn thẳng tay chiếm trọn gia sản, đút lót bạc cho trưởng làng, ép ba nương con nàng cảnh khốn cùng.

Chiều hôm , khi tin nương con Hỷ Nhi lôi đến nhà trưởng làng, hoảng hốt, vội vã chạy ruộng gọi cha nương về. khi cả nhà về đến nơi, sự .

Cha chỉ thể lặng, ánh mắt nặng trĩu, thở dài một tiếng sâu như đá nện. Nương thì xuống, siết chặt bàn tay thẩm thẩm, ôm lấy bà mà . Nước mắt chan hòa cùng tiếng nức nở của ba nương con Hỷ Nhi, như ai đó đang lấy d.a.o mà cứa từng nhát lòng chứng kiến.

Ta còn nhớ rõ hôm , trong gian nhà ngập mùi khói hương, tiếng nức nở quẩn quanh dứt. Cha khẽ thở dài, chậm rãi rút từ trong n.g.ự.c áo một tờ khế đất, cẩn thận đặt lên bàn. Giọng ông trầm xuống, nặng nề như dằn từng chữ:

“Dương lúc mất gửi cái . Ban đầu định đợi qua thất đầu mới trao , nhưng nay xảy chuyện, nên nghĩ nên đưa cho các ngươi sớm.”

Thẩm thẩm ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, tờ giấy run rẩy chẳng thành lời. Ta nhận ngay—đó chính là khế đất mà hôm nào Dương thúc từng đem đến nhà . Mảnh ruộng vốn là thửa đất màu mỡ nhất trong vùng, bao cha nương nhắc đến với sự khâm phục.

Cha thoáng ngừng, trầm giọng:

“Dương thực mắc bệnh hiểm nghèo từ lâu, nhưng vì sợ ngươi cùng các con lo lắng nên chẳng dám . Hắn cũng e ruột sinh lòng tham, nên mới gửi khế cho . Trước lúc lâm chung, dặn ngươi: nếu chuyện, hãy bán lấy tiền, đưa các con rời khỏi nơi .”

Thẩm sững, nghẹn ngào bật từng tiếng đứt quãng:

“Xin… xin hãy giúp tìm mua giùm. Ta chỉ sợ một góa bụa yếu thế, nếu tự bán e sẽ ép giá…”

Bàn tay bà run lẩy bẩy, khiến mà xót xa. Nương vội tiến , siết c.h.ặ.t t.a.y bà, dịu dàng nhưng chắc nịch:

“Đừng lo. Để lão gia nhà lo, nhất định sẽ tìm mua công bằng cho ngươi.”

Cha cũng gật đầu, ánh mắt kiên quyết:

“Ngươi yên tâm. Việc sẽ chu .”

Chẳng bao lâu , cha tìm chịu mua mảnh ruộng với giá ba lượng bạc. Ở làng, một thửa ruộng bằng như cũng chỉ hai lượng; nay bán ba lượng, là giá . Một phần vì thửa đất đó vốn nổi tiếng màu mỡ, phần khác do cha hết lời khen ngợi, nên liền gật đầu thuận ý.

Ngày thẩm cùng Hỷ Nhi, Chiêu Nhi rời làng, theo cha nương tiễn tận đầu lối mòn. Thẩm ôm chặt hai đứa nhỏ, tiếng nghẹn thắt cả gian. Ta chỉ thấy n.g.ự.c nặng trĩu, như tảng đá đè xuống, chẳng thốt nên lời.

Cha dặn dò:

“Đến kinh thành, cô thế cô, nếu gặp khó khăn thì gửi tin về. Giúp gì, nhất định sẽ giúp.”

Nương khẽ nhét tay nải của thẩm một gói lương khô, nhỏ giọng thì thầm:

“Đường còn xa, mang theo mà ăn. Đừng ngại.”

Chiêu Nhi vẫn ôm khư khư trong tay hai mảnh ngựa gỗ gãy, thứ từng biểu của nó đập vỡ hôm nào. Con bé thành tiếng, chỉ đôi mắt đỏ hoe, im lìm đến nhói lòng. Hỷ Nhi thì vùi mặt vạt áo nương, nước mắt tuôn dứt.

Ta bước đến gần, cố kìm nỗi nghẹn ngào, cất giọng trấn an:

“Hỷ Nhi, đừng nữa. Ngươi còn nhớ bá phụ Dương từng dạy ? Sau cơn mưa… nhất định sẽ cầu vồng.”

Ánh mắt dõi theo bóng lưng ba nương con họ khuất dần ở cuối con đường mòn, đôi vai nhỏ bé của nàng run lên theo từng bước chân. Bất chợt mưa phùn lất phất trút xuống, lạnh buốt mà cũng tựa như lời tiễn biệt. Ta vẫn đó thật lâu, mặc cho làn mưa thấm ướt, chỉ thấy nơi n.g.ự.c trái âm ỉ một nỗi xót xa chẳng lời nào tả xiết.

Mưa đẫm ướt áo, mới đầu về nhà. Con đường làng vắng lặng, chỉ còn tiếng nước nhỏ từ mái hiên rơi xuống vũng bùn loang lổ. Ta bước phòng, lạnh ập đến khiến tay chân tê dại. Ánh mắt chạm chồng sách đặt ngay ngắn bàn, tim bỗng nhói lên. Những bìa sách ngả màu, góc giấy quăn, nhưng vẫn vương mùi giấy mực quen thuộc. Chỉ thoáng thôi, ký ức mấy ngày ùa về như một cơn sóng nhấn chìm tất cả.

Hôm … trời cũng mưa phùn như hôm nay.

Thẩm thẩm sang nhà , ôm trong tay một chồng sách quấn bằng tấm vải cũ sờn mép. Bước chân bà khẽ vang nền đất ướt, hòa cùng tiếng mưa lộp bộp mái ngói, tiếng gió rít qua khe cửa như tiếng thở dài của đất trời. Ánh mắt bà hiền hậu, nhưng trong sâu thẳm thấp thoáng một nỗi buồn như vết mực loang trang giấy trắng.

mặt lâu, chỉ tiếng tim đập dồn dập, cất giọng chậm rãi, từng chữ như khắc tâm khảm:

“Vỹ , con cầm lấy những cuốn . Ở nhà chúng cũng chỉ bám bụi, chẳng để gì. Cha con bé dạy con chữ, giờ chúng thể tiếp tục, thì ít nhất, con vẫn còn sách mà .”

Ta lặng . Đôi tay cứng đờ, mắt như màn mưa ngoài hiên nhòe . Chồng sách … Ta nhận từng cuốn. Chúng từng án thư gỗ lim, từng lật giở ánh đèn dầu vàng vọt mỗi đêm, từng chất chứa tiếng trầm ấm, lời dạy nghiêm từ và cả những giấc mơ xa vời.

Ta đưa tay đón lấy, ngón tay run lên khe khẽ. Giây phút , như ôm trọn cả một phần quá khứ, một phần ơn nghĩa chẳng gì sánh . Mưa bụi ngoài sân theo gió lùa , se lạnh, nhưng trong lòng nóng ran.

Khi ngẩng lên, nàng đang nơi cửa. Hỷ Nhi. Mái tóc nàng xõa xuống vai, lấm tấm giọt mưa long lanh. Ánh mắt nàng sâu lắng như mặt hồ thu tĩnh lặng, nhưng tận đáy ánh lên một tia sáng yếu ớt, như đang với : Nhận , ca ca. Đôi môi nàng khẽ mím, cụp mắt xuống.

Ta cúi đầu thật sâu, giọng nghèn nghẹn:

“Con… con xin nhận. Con nhất định sẽ . Sẽ phụ ơn thúc và thẩm.”

Thẩm thẩm chỉ khẽ gật, ánh mắt lóe lên một thoáng dịu dàng vụt tắt như đốm lửa trong đêm mưa. Bà , dắt tay Chiêu Nhi cùng nàng khuất dần trong màn mưa phùn trắng xóa.

Ta vẫn lặng trong hiên, tiếng mưa tí tách vỡ tan nền đất lạnh. Gió thổi qua, cuốn theo bóng dáng xa dần… Ta cúi xuống chồng sách trong tay, mưa rơi lấm tấm lên bìa, thấm từng trang giấy như hòa cùng ấm cuối cùng của Dương thúc.

Ngay trong giây phút , tự nhủ với chính :

Một ngày nào đó, sẽ dùng đôi tay bước lên đỉnh cao, để ai dám khinh thường. Và khi , sẽ trở … mang cho nàng một bầu trời rực rỡ, chỉ là cầu vồng cơn mưa.

Loading...