do dự, một tiếng sấm trong lòng bàn tay đánh tới! chỉ trong chốc lát, phát hiện địch .
Giang Giao cầm một cây phướn nhỏ trong tay. Vung lên một cái, oan hồn gào thét, cuồn cuộn bay !
Sơn quân Hợp Sơn cây phướn của cô hất văng xuống đất, kêu thảm thiết ngừng, tiếng sấm trong lòng bàn tay của cũng đám quỷ áp chế, biến mất vô hình.
Người quả nhiên đánh kẻ !
Giang Giao trông vẻ mắt hẹp dài, môi mỏng đỏ tươi, cô ăn thịt trẻ con lớn lên chắc cũng tin.
Cô liếc sơn quân Hợp Sơn, âm hiểm: “Thì là con súc sinh nhà ngươi, chắc là cái c.h.ế.t của mấy hạt giống của là do ngươi đưa tới đúng ?”
Đôi mắt rắn độc của cô , khiến cảm thấy ghê tởm.
Trên mặt, khẩy một tiếng, khinh thường : “Dựa nó mà đòi sai khiến ? Nếu con súc sinh quỳ gối dâng lên một cái chân để nhắm rượu, thì một thứ rác rưởi đáng xách dép cho , cùng nó đến cái nơi ?”
Giang Giao nheo mắt, đưa tay lên, Sơn quân Hợp Sơn cô nhấc bổng lên , để lộ cái chân chặt đứt.
Ánh mắt cô đổi: “Các hạ là ai?”
giơ tay lên một cách tùy tiện: “Không cần đa lễ, Trương Thông Huyền, Thiên sư Hổ Sơn, là cha của .”
Giang Giao biến sắc, thấy hy vọng, chắp tay lưng, trong phòng, một cách trôi chảy: “Bản lĩnh của cô cũng tệ, thể thấy tốn ít tâm tư, nhưng đường đúng, tuy dùng hồn ‘Sảng Linh’ của con mà tu luyện chút thứ, nhưng rốt cuộc là lạc lối, e rằng lâu tiến bộ đúng ?”
Giang Giao gì, cũng thèm cô lấy một cái.
Vì cô luyện tà thuật ở trường học một cách điên cuồng như , chắc chắn là đến đường cùng .
Nếu , chỉ cần ở đây gặp một học sinh khí chính trực hạo nhiên, cô là một tà tu, chắc chắn sẽ sét đánh chết!
tự đến cửa sổ: “Hiện tại đang cần , nếu cô đồng ý, sẽ tìm cho cô thuật Ngự Hồn chính thống, thì thôi.”
Trong phòng im lặng.
Sau đó, Giang Giao nghi ngờ: “ nhớ Trương thiên sư con cái bao giờ?”
“Hì hì.” đẩy cửa sổ : “Mau đến đây! Giang Giao g.i.ế.c !!”
10.
Giang Giao ánh mắt sắc lạnh: “Ngươi tìm chết!”
lập tức nhảy khỏi cửa sổ, Giang Giao bám sát phía !
Tiếp đất, cắm đầu cắm cổ chạy! Vừa chạy la hét, tìm vây xem!
Tuy nhiên phát hiện, dù gào thét thế nào, xung quanh cũng ai xuất hiện, thậm chí trong tòa nhà cũng ai ló đầu .
Nhìn , Giang Giao lạnh. Thì là cô phong tỏa âm thanh.
đầu mắng: “Lão Bách thanh*, chạy thể lực ở trường đại học mất 3 phút 20 giây, giỏi thì đuổi kịp !”
(*Bách thanh: chim bách thanh, từ lóng chỉ già lắm lời hoặc dai)
Tiện tay dán Phù Lục lên chân, chạy mỗi lúc một nhanh hơn, lanh lẹ chạy trốn!
Tuy nhiên, Giang Giao vẫn luôn theo sát phía , cách thậm chí còn rút ngắn !
“Lão Bách thanh, bà đừng mệt quá, mau dừng , lớn tuổi đừng nóng nảy quá!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/series-nu-chuong-mon-mao-son/chapter-8.html.]
Giang Giao giọng âm lạnh: “Đợi bùa của ngươi hết hiệu lực, nhất định sẽ khâu miệng ngươi !”
Trạm Én Đêm
“Bà đừng chuyện, ăn hỏng bụng , đang xì ...”
Tốc độ của Giang Giao đột nhiên chậm .
chớp lấy cơ hội, ba bốn bước vượt khỏi khuôn viên trường, tìm một hướng khác mà chạy trốn.
Giang Giao đuổi theo, giận dữ cực điểm: “Đồ tiện nhân! Ta nhất định sẽ cắt lưỡi ngươi!”
“Chính bà ?”
“A!!” Một đám quỷ dữ giận dữ lướt qua bên cạnh .
“Bà thật là sai lầm.” Chạy trốn một mạch, cuối cùng vẫn chặn ở một khu rừng.
Giang Giao tu luyện lẽ là tà khí Chiêu Hồn Phiên, cây phướn nhỏ trong tay cô cô dùng hồn “Sảng Linh” của con để cưỡng ép tạo khí linh.
Đáng sợ hơn nhiều.
lộ vẻ khổ sở: “Giang Giao, bà thật sự hai cùng chịu tổn thương ?”
Ánh mắt Giang Giao độc ác đến nỗi thể ăn h.i.ế.p c.h.ế.t một đống nữ chính: “Ngươi tự tìm đến cửa phá hoại chuyện của , ba bảy lượt chọc giận , đến bây giờ, ngươi nghĩ ngươi còn thể chạy !”
: “Hơ... Vậy bà nghĩ tại chọc giận bà? Không là đưa bà khỏi khuôn viên trường ?”
Đồng tử Giang Giao co : “Ngươi ý gì!”
lấy kiếm gỗ Đào từ trong n.g.ự.c , vung lên: “Tự giới thiệu một nữa, đương nhiệm Chưởng môn Mao Sơn, Lý Tương Liễu, sở trường nhất chính là bắt quỷ.”
Lấy bùa phù phép.
“Kiếm Thượng Thanh !” Kiếm gỗ Đào lóe sáng, một kiếm c.h.é.m tới!
Vẫn đánh ...
“Á á á á! Không đánh nữa đánh nữa!” thở hổn hển : “ chỉ giả vờ thôi, Chưởng môn vẫn là sư phụ , bà tìm ông mà đánh , tan ca .”
Cô giận dữ: “Ngươi nghĩ đây là trò chơi trẻ con !!”
Cầm phướn xông tới, than thở một tiếng, bỏ chạy.
“Sao vẫn đến nhỉ...” Lấy điện thoại vội vàng một cái.
Ông chủ : [ đến , cô ở ?]
ngửa mặt lên trời gào thét: “Sư phụ! Con ở đây!”
Giang Giao: “Đừng hòng lừa nữa!”
lười để ý đến cô , chạy thẳng về phía con đường lớn.
Sắp đến nơi, thò tay trong ngực, móc một con d.a.o nhọn, một miếng giẻ.
Chùi chùi hai cái, vung về phía : “Ăn Bửu Kiếm Tru Tà của !”
Giang Giao dừng , túm lấy, kỹ: “Đây là... d.a.o của ?”