Chương Cẩm Xán thở phào nhẹ nhõm, giao tay cho Ân Cửu Thanh, mắt dõi theo phía , lơ đãng : “Biểu ca, chơi đủ, đưa nàng đến y quán , sẽ .”
Nói , nàng nhanh chóng cởi chiếc áo đang khoác , vội vàng cởi áo của Ân Cửu Thanh khoác lên , vội vàng cầm chiếc áo khoác tím thẳng về phía .
“Dật nhi là ai?” Ta hỏi.
“Là Hoàng của , An Vương Ân Cửu Dật.”
Ân Cửu Thanh liếc : “Hoàng Chính phi, Trắc phi và nhiều , ngươi đừng ý đồ gì với .”
Chủ tử mỹ nhân là An Vương, hóa Như Ý Lâu là sản nghiệp của , chẳng trách thể mặt bằng lớn như ở một nơi tấc đất tấc vàng tại kinh thành.
“Vậy ý đồ với , cưới ?”
Ân Cửu Thanh đột nhiên vòng tay qua eo, bế ngang lên.
Vết thương ở lưng ấn mạnh , đau đến mức mắt ứa nước.
Ta tạm thời gác ý định trêu chọc , chỉ lo lên tiếng tố cáo: “Thái tử ca ca, chạm vết thương của , đau, đau!”
Bàn tay để dấu vết di chuyển lên , mặt vẫn đăm chiêu, kiệm lời : “Đáng đời.”
“Người ghét đến ? Tại luôn dạy dỗ , thực sự đau mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sen-tan-nguyet-khuyet/chuong-19.html.]
Ta vén tay áo lên, đưa vết roi đến mặt , nước mắt lưng tròng, giả vờ: “Người xem, thực sự đau.”
“Ngươi cố tình chọc giận , lòng ngươi rõ hơn ai hết. Ngươi thể tự dâng cho đánh , ngươi là loại chút mưu mô nào ? Còn cả những đóa mẫu đơn đó nữa, ngươi cũng cố ý ?”
Ta đột nhiên gì nữa, hình như cũng chẳng gì để nữa .
Cảm xúc phấn khích dần lắng xuống, giấu cánh tay trong ống tay áo.
Trong khoảnh khắc, nước mắt tuôn rơi từng dòng. Trò hề mà tưởng rằng hảo tì vết, thực đầy rẫy sơ hở, còn đáng hơn cả một thằng hề.
“Ta chính là cố ý.”
“Có đáng ? Ngươi hà cớ gì vì mà tự tổn thương ?”
“Người hiểu ? rõ ràng hiểu chứ, tận mắt chứng kiến mà.”
Ân Cửu Thanh còn thêm gì đó, nhưng nữa, nhắm mắt : “Thái tử ca ca, thực sự đau, mau đưa đến y quán , đừng để sẹo.”
15
Buổi tối, ám vệ của Ân Cửu Thanh đến, ném một vài lọ thuốc biến mất.
Sáng hôm , khi phụ tan triều trở về, An Vương gia theo.
Phụ mặt mày cau , lườm một cái, vẫn tiền sảnh.