Sau những lời của thanh niên , cô giáo cũng suy nghĩ một lát lâu, cũng lên tiếng rằng: “Được , nếu các em chuyển chỗ thì cô sẽ đổi chỗ. Thậm chí, em hả My?”
My giờ đây gật đầu đồng ý theo lời của cô giáo. Thế là cô quyết định đổi chỗ cho chúng . Điều khiến cho cảm thấy vui và hạnh phúc...
Thế cũng qua chỗ . Nhìn thấy xuống ghế, mà lên tiếng: “Này, chúng gặp . thật là duyên ha!”
“À, quả thật là duyên đấy! cảm ơn khi rủ qua đây nha!”
“À, gì , bởi đây là việc nên mà!”
Vậy là hai bắt đầu bên cạnh trong khí vô cùng ngại ngùng. Sau đó, họ cũng học bài cô giáo đang giảng. Còn thời gian dần trôi qua, chốc lát buổi học cũng kết thúc, hai vội vàng quyết định về cùng ...
Lúc , lên tiếng hỏi : “Này, nhà của ở ?”
Cậu trong sự ngại ngùng trả lời : “À, nhà của cách đây cũng khá xa, bộ về chắc 15 phút là tới!”
“Ồ, bộ hả? Thôi, để chở cho, bằng xe máy sẽ nhanh hơn mà!”
Tài
“À, cần , như sẽ phiền !”
“Này, dù gì chúng cũng là bạn mà, gì mà phiền chứ. Và kể từ bây giờ chúng bạn nha!”
Cậu với khuôn mặt ngại ngùng mà cũng gật đầu đồng ý. Nhận tín hiệu đồng ý của , cảm thấy vui và hạnh phúc, giống như vớ vàng . ngờ vô tình thể trở thành bạn của ...
Thế là cũng bắt đầu chở về nhà. Nhìn leo lên xe, hỏi: “Này, nhớ ôm chắc nhé, bởi vì tớ chạy nhanh đó!”
“Gì? Cậu chạy xe nhanh đó hả? mà thể chạy chậm một chút , bởi vì sợ té ý...”
Nghe giọng mềm dịu của , mang theo vẻ lo lắng, cũng trả lời trong sự ngại ngùng mà gãi đầu: “À, nhất định sẽ chạy chậm , sẽ chuyện gì xảy mà. Thế nên cũng đừng lo!”
Thế là cũng ôm chặt lấy . Đôi bàn tay của chạm khiến thích. Lúc , cũng lái xe rời . mong rằng thời gian thể tồn tại mãi mãi, khi thể ôm như ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/say-tinh/chuong-2-minh-lam-ban-nhe.html.]
Và lúc đó, thể giấu lòng nữa. Mà thề rằng, nhất định sẽ ngày nào cũng chở về như , bởi vì điều khiến vui...
Thế là một lát, cũng chở đến một căn nhà. Cậu lên tiếng bảo: “Đây là nhà của tớ, dừng xe !”
dừng xe . Nhìn căn nhà cũng khá , nội thất bình thường như những căn nhà ở quê. tò mò hỏi: “Này, gia đình của như thế nào? Và cuộc sống của ?”
Cậu chút bối rối, hiểu tại hỏi , mà trả lời: “À, gia đình của tớ bình thường thôi. Mà về , cũng trễ đó...”
những lời mà cũng hiểu rằng đào sâu câu chuyện của nên mới khéo như . cũng ý mà đáp: “Được, về nha. Bye bye, ngày mai đến chở nhé?”
Cậu đưa tay lên chào tạm biệt , nhưng trong câu vẫn chút ngại ngùng: “À, ngày mai tớ tự đến trường . Xem như là tập thể d.ụ.c . Cậu đừng đến đây, phiền !”
vội vàng đáp, cố gắng trấn an : “À, bình thường mà, gì mà phiền. Coi như là giúp . Và giúp là một việc ?”
“À, , giúp chính là một việc . Thôi, đừng nhiều nữa, về , sẽ muộn mất, lúc đó sẽ an !”
đồng ý với những lời mà quyết định trở về nhà. Trong khi tay của vẫy lên bye bye : “Bye, ngày mai chúng gặp nha!”
“Ừ, bye, ok, , về cẩn thận nhé!”
chất giọng ngọt ngào của cô lời tạm biệt, trong sự quan tâm mà tim của rung động. Nó như nhảy khỏi lồng n.g.ự.c . giờ đây cảm thấy hạnh phúc và sung sướng. Sau một lát, cũng lái xe về đến nơi...
dắt xe trong nhà mà cất, đó chiếc giường mà nghĩ đến những gì . Còn bạn của thì cũng bước phòng mà lên tiếng hỏi: “Này, hôm nay chuyện gì mà tao thấy mày vui ? Thậm chí mày cũng chẳng gặp tao để chào hỏi, bạn bè gì kỳ thế!”
lên tiếng đáp rằng: “À, hôm nay tao gặp một . Tao cũng cảm giác đó là gì, nhưng mà đó khiến tao vui, thậm chí mang sự hạnh phúc cho tao. Ở bên cạnh đó, giống như tao đang chìm trong cơn say của một giấc mộng !”
“Gì? Hôm nay tương tư ? Và mày tương tư ai ? Để tao cho mày nhé, nhất là mày cũng nên xác định rằng đó thích mày . Nếu thì mày sẽ khổ sở, bởi vì cái tình yêu mày dành cho đó...”
Nghe những gì , ngay lập tức trả lời: “Trời, gì mày tạt cho tao một gáo nước lạnh . Mày đừng khiến tao tổn thương chứ?”
Nó tỏ vẻ vô cùng khó chịu, đầy lạnh lùng đáp: “Ừ, bởi vì là bạn nên tao chỉ cho mày , còn là quyền quyết định ở mày...”