Sau Này Để Em Bảo Vệ Anh Nhé - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-02-10 10:33:45
Lượt xem: 340

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ca phẫu thuật của anh rất thành công, những vết bỏng đều nằm dưới lớp quần áo, bề ngoài không để lại nhiều sẹo.

 

Chỉ tiếc là mái tóc vàng hoe của anh giờ chỉ còn lại một nửa.

 

Còn về việc nhận nuôi, Thiết Trụ đã từ chối.

 

“Cháu là cháu của bà nội, cháu không cần ai nhận nuôi cả.”

 

Dù bố mẹ đã nhiều lần giải thích việc nhận nuôi không ảnh hưởng gì đến việc anh là cháu của ai, anh vẫn không đồng ý.

 

Bố tôi đề nghị cho anh một ít tiền để trang trải cuộc sống, anh cũng không nhận.

 

“Tiền bảo kê của Xán Xán đã nộp rồi.”

 

Nộp rồi sao? Tôi nhớ là lâu lắm rồi chưa nộp mà.

 

Sau khi ra viện, anh lại trốn trong cái lều xe của mình, dù tôi có nói thế nào anh cũng không chịu đi theo tôi đến trường nữa.

 

Nhưng tôi vẫn luôn tìm thấy dấu vết của anh ở những góc khuất.

 

Có lẽ vì vậy mà khi tôi bị kẹt trong nhà, anh đã có thể đến cứu tôi nhanh nhất.

 

Thực ra, anh vẫn luôn quan tâm đến tôi.

 

Chỉ tiếc là tôi phải đến khi lớn lên mới hiểu được điều này.

 

13.

 

Thời gian thấm thoắt trôi qua.

 

Mọi thứ xung quanh thay đổi theo từng ngày, chẳng mấy chốc tôi đã tốt nghiệp cấp hai.

 

Trải qua vụ hỏa hoạn, giai đoạn nổi loạn của tôi cũng kết thúc.

 

Người dạy người, trăm lần chưa chắc hiểu, đời dạy người, một lần là thấm.

 

Để có môi trường học tập tốt hơn, gia đình đã đăng ký cho tôi vào một trường cấp ba nội trú khá xa.

 

Ngày rời đi, Thiết Trụ, người đã cả năm không nói chuyện với tôi, bỗng chạy đến trước xe.

 

Tôi hạ cửa kính xuống, thấy mặt anh đỏ bừng, tay lôi từ trong n.g.ự.c ra một chiếc hộp.

 

“Tặng em… quà khai giảng.”

 

Tôi nhìn chiếc hộp mà ngẩn người. Trên nắp hộp vẽ hình một chiếc điện thoại Nokia đầy đủ bàn phím.

 

Mặc dù bố mẹ đã mua cho tôi chiếc điện thoại thông minh đời mới nhất vài ngày trước, và bàn phím cứng giờ đã lỗi thời, nhưng món quà này quá nặng, khiến tôi không dám đưa tay nhận.

 

Với số tiền kiếm được hàng tháng từ việc trông xe và nhặt ve chai, anh phải mất bao lâu mới mua được chiếc điện thoại này?

 

Nếu tôi nhận mà không dùng thì thật phụ lòng tốt của anh ta, nhưng nếu từ chối, liệu anh có nghĩ tôi chê nó không?

 

Do dự một chút, tôi đẩy hộp về phía anh, rõ ràng có thể thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của anh bắt đầu tái đi.

 

Sau đó, tôi lấy bút viết số điện thoại của mình lên trên hộp.

 

“Em có điện thoại rồi, anh thì chưa. Cứ coi như anh tặng em, rồi em lại tặng lại anh. Nếu có ngày anh nhớ em, thì cũng có cách liên lạc chứ.”

 

Ánh mắt ảm đạm của anh lại sáng lên, anh há miệng cười ngây ngô gật đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-nay-de-em-bao-ve-anh-nhe/chuong-8.html.]

Xe sắp chạy, tôi thò đầu ra gọi to:

 

“Tạm biệt, anh!”

 

Từ xa, tôi thấy Thiết Trụ bỗng nhiên nhảy cẫng lên vẫy tay với tôi như phát cuồng.

 

Đó là lần đầu tiên anh được ai đó gọi là “anh”.

 

14.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ba năm cấp ba, số lần tôi về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Bước vào giai đoạn ôn thi nước rút căng thẳng của lớp 12, liên lạc giữa tôi và Thiết Trụ dần ít đi.

 

Thậm chí có một khoảng thời gian, tôi quên mất người bạn thời thơ ấu này.

 

Khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học mơ ước, tôi hào hứng gọi điện cho bố mẹ.

 

Qua điện thoại, tôi vẫn cảm nhận được niềm vui sướng của bố mẹ.

 

“Xán Xán, dạo này con có gọi điện cho Thiết Trụ không?”

 

Nghe mẹ đột nhiên nhắc đến cái tên ấy, ký ức trong đầu tôi chợt ào ạt ùa về.

 

“Không ạ, anh ấy sao thế ạ?”

 

“Không có gì, nó thất nghiệp rồi.”

 

Thất nghiệp? Không phải anh vẫn trông coi bãi giữ xe ở khu nhà sao?

 

Hóa ra, cùng với sự phát triển của xã hội, ô tô bốn bánh đã không còn là thứ gì hiếm hoi nữa, chúng chạy đầy đường, hầu như nhà nào cũng có thể mua được.

 

Xe đạp, phương tiện giao thông giản đơn này tuy không đến nỗi bị đào thải, nhưng cũng đã bị xe đạp công cộng thay thế.

 

Còn nhà để xe, sản phẩm của thế kỷ 20, cũng dần trở thành nơi chất đống đồ tạp.

 

Thiết Trụ, người trông xe, dĩ nhiên cũng thất nghiệp.

 

“Thế giờ anh ấy làm gì ạ?”

 

“Hình như đi làm thuê rồi. Thằng bé này đôi khi cứng đầu lắm, bố với mẹ đã bảo tìm cho nó công việc ổn định mà nó cứ khăng khăng không chịu.”

 

“Thôi kệ anh ấy, anh ấy hơn con hai tuổi, có suy nghĩ riêng cũng bình thường, đâu còn là trẻ con nữa.”

 

Tôi vội vàng cúp máy. Thật ra, những kỷ niệm vụn vặt với Thiết Trụ, theo thời gian trôi qua đã trở nên mơ hồ. Ấn tượng sâu sắc nhất có lẽ chỉ là mái tóc vàng chóe của anh.

 

Về nhà hai tháng, nằm dài trên ban công quen thuộc thời thơ ấu, vẫn còn thấy loáng thoáng vết đen trên lớp cách nhiệt.

 

Khu nhà không có Thiết Trụ thì vẫn là khu nhà thôi.

 

Phải, tôi không nói lắp, nhưng anh có ở đó hay không thật sự chẳng ảnh hưởng gì.

 

Chia tay bố mẹ, bước sang một chương mới của cuộc đời.

 

Cũng như bao sinh viên khác, tôi lên đại học, kết bạn mới, tranh giành đăng ký lớp, vật lộn với việc dậy sớm.

 

Thầm mến anh khóa trên, trêu chọc em khóa dưới, đứng trên ban công xem người ta thắp nến tỏ tình dưới sân ký túc xá, hóng hớt chuyện bát quái trên diễn đàn trường.

 

Thiết Trụ như một cảnh sắc thoáng qua trong đời tôi, có lẽ chỉ trong giấc mơ nửa đêm tôi mới chợt nhớ đến người này.

 

 

Loading...