
Sau Lần Chếc Thứ Bảy, Ta Dựa Vào Quán Ăn Ở Hậu Cung Trở Thành Hoàng Hậu
- Cập nhật
- 5 tháng trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- Ngôn TìnhCổ ĐạiHEHài HướcSủngChữa LànhNgọt
- Team
- Một Chiếc Chanh Vô Tree
- Lượt xem
- 5,896
- Yêu thích
- 11
- Lượt theo dõi
- 14
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Editor: Chanh
Giới thiệu:
Cha tỷ tỷ cung, thế là thu dọn đồ đạc bỏ trốn ngay trong đêm.
Ta khởi hành từ kinh thành, một đường rong ruổi xe ngựa đến Giang Nam. Giữa đông và xuân, nơi nào qua cũng chỉ thấy tuyết mỏng phủ rừng cây. Đến Giang Nam, cảnh sắc là cỏ cây xanh tươi, chim hót líu lo. Cảnh xuân say đắm lòng , du ngoạn sơn thủy, vô cùng thỏa thích.
Lúc , đang mải miết xổm quầy bán giò heo, mắt sáng rực chờ giò lò, thì phía bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Một bàn tay vặn tai lôi lên, nhăn nhó dậy.
Cha bước từ đám gia đinh, mặt treo nụ chế giễu: "Ân Sở Sở, chỉ cần con bằng lòng tỷ tỷ con cung, chuyện con tự ý bỏ nhà , cha thể truy cứu."
Hoàng thượng Ân gia đưa một tú nữ cung, theo quy củ là đại tỷ của . tỷ tỷ từ nhỏ ốm yếu, cha và di nương nỡ để tỷ đến nơi ăn thịt chớp mắt đó, bèn nghĩ đến . Mẹ mất vì khó sinh, ở Ân phủ chẳng qua chỉ là một tiểu thư thứ xuất ai che chở, thể mặc cho bọn họ sắp đặt.
Thân thể của đại tỷ là thịt là xương, chẳng lẽ của thì ? Ta cúi đầu, tay nắm chặt cây trâm bạc mới mua ở chợ đêm hôm qua: "Nếu con con thì ?"
Ông , nếp nhăn mặt co rúm thành một hình thù đáng sợ: "Con thể trốn ? Trừ phi con chết, nếu , cha đào ba thước đất cũng sẽ tìm con."
Ta tỏ vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, khẽ khom chào ông , nhỏ: "Đa tạ cha thành ."
Trước ánh mắt kinh ngạc của ông , dùng trâm bạc tự vẫn.
Gió đầu xuân luồn khe hở áo, lạnh. Nằm mặt đất, trời với ánh mắt tiếc nuối: Tiếc cho bát giò heo thơm phức , nếu nó lò sớm hơn một chút, thể dùng nó khi tự tử .
Đây là thứ bảy chết, chết chán .