Thông báo
MonkeyD đã mở lại tính năng “Donate”. Các team có thể vào mục “Thông tin” để chủ động bật hoặc tắt tính năng này.

Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [ Thập Niên 90] - Chương 20:chương 20

Cập nhật lúc: 2025-09-16 12:13:08
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Quan trọng nhất là, con bé thấy ai cũng gọi là chú, là bác. Có rõ ràng mới hai mươi mấy, gọi là chú, là bác, lập tức cũng ngại ngùng dám trêu chọc cô bé nữa.

Ngoài lúc việc, Nguyên Đường chỉ im lặng một bên. Cô nhặt một cái lều cỏ rách bên công trường, dựng bên cạnh ngôi nhà. Đến trưa nghỉ ngơi ăn cơm, cô cũng căn phòng xây dở cùng , chỉ một lều cỏ ăn chút gì nghỉ.

Hồ Minh là cẩn thận, thấy trong lòng tán thưởng Nguyên Đường.

Vốn dĩ định nhắc nhở Nguyên Đường nên nhà, đàn ông đông, giữa trưa đều cởi trần ngủ, để ý, bên cũng trần như nhộng.

Một công trường hơn chục , luôn chỗ để ý hết bằng  để  Nguyên  Đường ở ngoài cho thanh tĩnh, tầm rộng rãi, cũng tránh xảy chuyện .

Bây giờ Nguyên Đường tự giải quyết xong, Hồ Minh tự nhiên cũng bớt lo ít.

Vội vã cả một buổi sáng, Nguyên Đường kéo hết chuyến cát đến chuyến khác. Hai củ khoai lang đỏ ăn ở nhà buổi sáng chẳng thấm , cô sớm đói đến hoa cả mắt.

Cuối cùng cũng đến trưa, Nguyên Đường vội vàng nhóm bếp dầu hỏa, cho mì sợi mang theo nấu, lấy ớt ngâm thái khoanh, từ trong túi lấy mỡ lợn, múc một muỗng cho nước dùng.

Các công nhân đều tự mang đồ ăn, nhưng vì nhiều là trụ cột gia đình nên đồ ăn cũng khá tươm tất. Tương do nhà , thỉnh thoảng mang theo ít rau xào, chia ăn là thành một bữa.

Nguyên Đường Nguyên Đức Phát đang gì ở bên ngoài , dù gần đây trong nhà ai quan tâm đến cô, cô liền ngày ngày khỏi nhà mang theo lương thực.

Chỉ là lương thực trong nhà dễ mang, chứ thức ăn và dầu mỡ phần của cô. May mà còn chỗ mỡ lợn và một đồng ba hào giấu từ . Nguyên Đường tính đợi ăn hết chỗ mỡ sẽ mua một cân thịt mỡ về rán.

kiếm tiền, nhưng cũng định bán mạng. Làm việc nặng, mỗi ngày chút năng lượng thì .

Đang ăn, cô liền thấy giọng của học trò của Hồ Minh. Cô lén từ lều cỏ.

Cậu thiếu niên đang nổi giận với đến đưa cơm.

“Con nữa! Việc vặt gì , ngày nào cũng đội nắng trát xi măng, học hành cực khổ, còn mắng, hai đồng bạc, cái tích sự gì!”

“Mẹ đừng khuyên con nữa, con phương Nam, với ông , con nữa.”

Người phụ nữ nông thôn lớn tuổi lo đến toát mồ hôi, dỗ khuyên: “Con , nhờ vả bao nhiêu họ hàng thích mới tìm việc . Con đừng , nhà ai học nghề mà như ,  nó mắng con, con đừng để trong lòng, học xong thì thôi.”

Cậu thiếu niên mắt đỏ hoe: “Con ! Mẹ , con tự !”

Cậu lao như một cơn lốc đến mặt Hồ Minh, bỏ một câu “ bỏ . Hồ Minh đang ăn cơm, là thợ chính, giữa trưa còn thể ké một bữa thịt với thầu phụ. Miếng thịt đầu heo trong miệng còn kịp nuốt xuống học trò hất thái độ mặt.

Hồ Minh cũng hiền lành gì, gằn giọng: “Được thôi, thì cút .”

Bao nhiêu cầu xin dạy, thằng nhóc điều.

Mẹ của bé mặt mày khổ sở, vội vàng chạy xin . Hồ Minh cũng lười so đo với một phụ nữ, xua xua tay bảo bà về.

Nguyên Đường xong một màn kịch vui, buổi chiều liền tìm đến Hồ Minh.

Hồ Minh như gặp ma: “ Em gì? Cô học nghề thợ xây?”

Nguyên Đường kiên quyết gật đầu: “ , dạy  em ,  em đảm bảo chịu mắng.”

 

 

 

 

 

 

Thư Sách

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-thuc-tinh-khong-lam-chi-ca-thap-nien-90/chuong-20chuong-20.html.]

 

 

Hồ Minh ngạc nhiên : “Sao cô nghĩ ?”

Học nghề thợ xây với ư? Chưa đến việc một đứa con gái học cái để gì, mà dựa cô nghĩ sẽ dạy? Cậu nhóc lúc , gia đình nhờ vả mấy , còn tặng cả hai dải thịt khô, mới đồng ý dạy.

Nguyên Đường im lặng : “ thợ xây một ngày hai đồng.”

Hồ Minh tức đến bật : “Chỉ vì bốn hào bạc chênh lệch đó ?”

Nguyên Đường gật đầu: “ .”

Bây giờ cách ngày khai giảng chỉ còn 50 ngày, nhưng tiến độ công trình bệnh viện chỉ kéo dài một tháng.

Ba mươi ngày, nếu lương một ngày là một đồng sáu, cô cũng chỉ kiếm 48 đồng. Nộp xong học phí và tiền sách giáo khoa, trong tay cô gần như chẳng còn gì.

nếu một ngày hai đồng, cô thể 60 đồng, trong tay còn dư mười mấy đồng, ít nhất cũng thể cầm cự tháng đầu tiên khi khai giảng.

Hồ Minh châm một điếu thuốc, vẻ mặt vô cùng khó hiểu: “Cô học thì cũng thể dạy . con Yến , cô bảo khai giảng là học đúng ? Chuyện cô học thì , dạy xong cô học, thế thì ích lợi gì?”

Nguyên Đường nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “ học xong… sẽ lo chuyện dạy hết nghề, thầy c.h.ế.t đói.”

Hồ Minh: ???

Nguyên Đường hạ giọng: “ thấy cả , căn bản dạy , chỉ cố ý mắng thôi.”

Hồ Minh gãi mũi, cái mặt dày mày dạn cũng chút ngượng ngùng: “Rõ ràng ?”

Nguyên Đường gật đầu, rõ ràng chứ?

Trát tường ngoài là việc khó, thời tia laser để căn chỉnh. Anh là sư phụ mà theo sát, để cho tự do phát huy, chẳng là đang chờ hỏng mới tay “cứu vãn tình thế” ?

Hồ Minh ha hả , chẳng hề chột .

Nghề thợ xây của là học từ một sư phụ già. Hồi đó chỉ riêng việc hầu hạ sư phụ mất một năm, ba tháng đầu ông còn chẳng thèm dạy tử tế. cứ kiên trì bám theo, ông cũng giấu nghề nữa, ngay cả nghề thợ điện cũng học một chút.

câu của xưa quả sai, học nghề trò hại thầy. Sau khi thành nghề, tay thầu phụ đây thuê sư phụ của lén tìm , giá cả đưa cũng cao hơn một bậc.

Hồ Minh cũng算是 lương tâm, dắt theo sư phụ già một thời gian.

từ lúc đồ cho đến bây giờ tự dạy đồ , Hồ Minh cuối cùng cũng hiểu tại sư phụ đều thử thách đồ . Chính là vì xem nhân phẩm. Đồ nhân phẩm , học nghề việc đầu tiên chính là đá chén sư phụ.

Anh bên còn kịp bắt đầu thử thách, nhóc bỏ cuộc .

Hồ Minh mừng mặt, còn giữ nghề. Nếu bên thầu ám chỉ nhiều , dắt theo , cũng dắt, mới tìm một đứa trẻ như đồ . Theo ý của , dạy ai cả.

Nguyên Đường nắm điểm yếu của : “Anh dạy khác thì sợ cướp việc, nhưng dạy , chỉ cuối tuần rảnh. Nếu việc, thể theo nhận thêm việc lặt vặt. Anh cần lo cướp mối ăn, khai giảng học cấp ba, còn đại học.”

Hồ Minh há hốc miệng: “Khẩu khí nhỏ… còn đại học, cô đúng là dám nghĩ.”

Nguyên Đường vô cùng kiên quyết: “ chắc chắn thể đại học.”

Hồ Minh cho lệ: “Được , cô đại học.”

trong lòng bắt đầu tính toán. Anh mười ba tuổi ngoài thợ xây, tay nghề , quan trọng nhất là tính toán. Lúc nghĩ , cảm thấy lời Nguyên Đường hình như đúng là sai.

Cô là một con bé, tự nhận việc gần như khả năng, còn bận học. Dạy cho cô xong, bên thầu cũng gì để . cũng phiền, theo tay thầu nhiều năm, mấy năm nay đối phương cứ thỉnh thoảng bảo đừng giấu nghề, dạy cho cả những thợ phụ khác. Ai, chỉ tại mấy năm nay vẫn thể riêng, nếu chẳng chịu cái cơn giận vô cớ

Suy nghĩ hồi lâu, Hồ Minh quyết định.

“Này, Nguyên Đường đúng , mai đến sớm một chút, dạy cô trát tường.”

Nguyên Đường nắm chặt cái túi rách trong tay: “Vậy tiền công?”

Hồ Minh: “Cẩn thận thật đấy, một ngày hai đồng, đủ ?”

Nguyên Đường vui vẻ : “Đủ !”

 

 

Loading...